
ên đời
này thiếu gì người. Hơn nữa, tình yêu nào chẳng là tình yêu, miễn là hai người
thực sự muốn đến với nhau thôi. Tôi đã tự bỏ qua mọi rào cản của xã hội, và hơn
hết, tôi chẳng để ý đến tình yêu thiêng liêng của nam và nữ mà Chúa Trời đã sắp
đặt nữa. Đó là điều tệ hại nhất trong cuộc đời tôi từng trải, tôi… trái lệnh của
ai, chứ quy luật của Người thì tôi luôn tuân thủ. Lần này, tôi đã đánh đổi khá
lớn. Cược cả sự sống đời đời của mình chỉ vì tình yêu sét đánh bất chợt. Tôi sẽ
viết thư về nhà cho gia đình của mình để nói cho họ biết rằng, đứa con duy nhất
của họ đã bị đồng tính, cô ấy đã yêu một cô gái. Nếu có thể, trong vòng hai
tháng tới, mọi người trong gia đình cô sẽ gặp cô gái này. Ôi… họ sẽ ra sao nhỉ?
Thể diện của gia đình sẽ đi về đâu, xuống sông đổ bể luôn chứ gì. Tệ hại quá!
Danh dự của một gia tộc vĩ đại bị phá huỷ trong tay của một cô nhóc, là tôi…
tôi đây. Đến thế kỉ này, hầu hết mọi người vẫn chưa thể chấp nhận được những
người đồng tính có thể đến với nhau một cách quang minh chính đại. Được tự do về
mọi mặt, không bị đàm tiếu, không bị dèm pha. Cái suy nghĩ ấy, không biết bao giờ
mới bị bác bỏ, để cho tôi có thể không phải bận tâm, và không phải đau khổ.
Hôm nay, cô ấy không đến đây, tại sao nhỉ? Ngồi đợi
buồn bã cho tới trưa, tôi đã cảm thấy năng lượng của mình dường như đang tiêu
hao một cách vô vị lợi, tôi nên về khách sạn thì hơn. Tệ quá! Mang cái khuôn mặt
như đưa đám về khách sạn, trong lòng vẫn thổn thức không nguôi. Có lẽ nào, mọi
chuyện đã được Chúa Trời an bài, tôi và cô ấy không thể đến được với nhau. Đối
với tôi, đây là tình yêu sét đánh hay… chỉ đơn giản là sự ngưỡng mộ từ cái vẻ
mĩ miều của một thiếu nữ. Tôi không biết, chỉ biết rằng, tôi rất là nhớ, nhớ
cái dáng vẻ, mái tóc, đôi bàn tay, tôi nhớ mọi chuyện về cô, điều đó đang chứng
minh điều gì. Nếu như có Khánh Mộc ở đây, có lẽ cậu ấy có thể cho tôi một lời
khuyên thật có ích. Vì đi một cách kín đáo, nên tôi không thể liên lạc được với
ai. Tôi sẽ phải bị dày vò thế này ư? Đau quá! Hai con mắt cứ như bị díu lại,
không thể mở ra, khuôn mặt như bị biến dạng, nỗi đau đang dần chạm đến xương thịt,
tôi là một đứa tuy mạnh mẽ, nhưng, tôi không chấp nhận, nói đúng hơn là tôi
không chịu được nỗi đau về thể xác, nỗi đau này, còn quyết liệt hơn. Toàn thân
tê dại, không thể khống chế được một trái tim làm bằng thịt, và được nuôi dưỡng
bằng máu. Khó chấp nhận quá. Trước kia, tôi chưa từng tin là trên đời này lại
có tình yêu sét đánh, đặc biệt đối với tôi, điều này là điều không thể xảy ra,
hoàn toàn không thể. Giá mà người đó là con trai nhỉ, tôi sẽ chẳng cần phải khổ
não. Hại quá, hại quá. Giờ thì chưa được tốt nghiệp, mà…. Phải tốt nghiệp làm
sao khi tình yêu của tôi nhanh chóng thật trớ trêu. Tôi… muốn được như những cô
gái bình thường, yêu thương một chàng trai nào đó. Con người quá tự tin và cá
tính, đôi khi lại bị ngược đãi bởi nghịch cảnh. Tôi chính là như vậy. Tôi sẽ chẳng
thể buông tay cho số phận, tôi phải đi tìm kiếm và đạt được. Tôi có sức mạnh kiên
cường lắm, cho nên… sự việc lần này, tôi nhất định sẽ được trải qua. Trái tim của
tôi bắt đầu cô đọng lại, khi trên màn hình laptop, hình ảnh cô ấy đang được rõ
nét. Mặc dù cái nghệ thuật chụp ảnh của tôi chẳng ra làm sao cả, nhưng tôi khâm
phục rằng, cô ấy thật tuyệt diệu. Cứ như là một người sống động, đang vươn mình
ra để đón nhận ánh mặt trời thật hùng vĩ. Cô ấy là người con của mặt trời ư? Có
thể lắm chứ, tôi chưa từng thấy ai có thể tiếp nhận được, hoàn toàn hoà trộn
vào trong từng tia nắng. Gió cứ nhè nhẹ đưa y như tiếp sức mạnh cho vị thiếu nữ,
tóc từ từ tuột khỏi bờ vai, làm lộ ra làn da thật nõn nà, mịn màng. Tôi muốn được
đụng vào, một sự va chạm thật từ tốn thôi. Không phải gấp gáp, nhưng đủ mạnh mẽ
để cô ấy phải có cảm giác rằng, tôi đang ở bên cạnh. Cái tư tưởng không lành mạnh
ấy lại theo đuổi trong tâm trí của tôi đến mức tôi chẳng cần ăn uống gì nữa.
Người của tôi vẫn thật cường tráng. Một sự mãnh liệt, một liều thuốc bổ của
tình yêu, khiến cho con người ta không cần được nuôi dưỡng bởi vật chất bề
ngoài, có thể sở hữu được một sức khoẻ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Để cho mình một
khoảng không thật tĩnh, tôi dần đi vào giấc ngủ, một giấc ngủ mà tôi hằng khao
khát. Bởi khi ở trong thế giới mộng mơ, tôi không còn nghĩ ngợi mông lung điều
gì nữa. Tôi không phải đau khổ. Nếu như có thể, tôi muốn mình ở luôn trong này.
Tôi có thể tự điều khiển được mọi thứ. Chỉ cần tập trung suy nghĩ là được. Tôi…
tôi vẫn… hức… hức… tôi vẫn cảm thấy đau đau ở lồng ngực. Khó chịu quá, khó chịu
quá, làm sao cái tình cảm khó ưa này, có thể đi vào xương tuỷ của tôi được chứ.
Đến ngay cả trong mơ, tôi cũng bị giày vò vì nhớ nhung tương tư một người. Nào
đi thôi… một lần nữa, trong mơ, tôi rất muốn mình sẽ được ngủ, khi giấc mơ trồng
lên giấc mơ. Tôi có thể sẽ khá khẩm hơn một chút chăng. Làm sao mà có thể nghĩ
ngợi gì nữa đây. Ngủ đi nào, ngủ đi nào… Sau khi tỉnh dậy, tôi nên đi đến bác
sĩ tâm lí thì hơn. Khánh Mộc là bác sĩ tâm