
i cũng có cơ hội yêu 1 người đàn ông có điều kiện tốt như thế,
hơn nữa anh ấy còn ân cần với mình – cho dù không hề yêu mình.
“Aizz!”. Bất giác, cô khẽ thở dài 1 hơi, sau đó bị
chính tiếng thở dài của mình dọa sợ.
“Mình rốt cuộc đang làm gì đây”. Cô lầm bầm, bỗng
nhiên đứng dậy từ sofa, quyết định đi tìm việc mà làm, miễn cho cứ rảnh rỗi là
lại ngồi thở dài, suy nghĩ miên man.
Quay đầu nhìn về bốn phía, đụng chỗ nào cũng sạch,
không dính 1 hạt bụi, căn bản không có chuyện nhà để cô làm.
Cô đi vào bếp mở tủ lạnh, đầu lại trống rỗng, không
có công thức bánh ngọt hay đồ ăn vặt gì hiện ra trong đầu.
Quên đi, đi dạo phố vậy. Dịch Tử Xá làm cho cô 1 thẻ
phụ, cô chỉ quẹt thẻ đúng 1 lần khi đi mua đồ gia dụng trong siêu thị, chưa
từng sử dụng lần 2, bị anh cười nhạo, hôm nay cô ra ngoài tiêu xài cho anh
biết.
Nghĩ đến đó, cô lập tức trở về phòng thay quần áo ra
ngoài.
Khi di động reng lên trong túi xách, Mạnh Thiên Bình
đang nhét hóa đơn nhân viên cửa hàng đưa vào. Đây đã là lần quẹt thẻ thứ 3 của
cô trong hôm nay, bây giờ anh mới gọi thì quá chậm rồi.
“Alo?”. Nhấc túi đồ nhân viên cửa hàng đưa, cô ra
khỏi đó bắt điện thoại, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
“Nghe giọng em có vẻ đang vui”. Dịch Tử Xá ở đầu bên
kia bình luận.
“Đúng rồi”. Khóe miệng của cô lại nhếch cao thêm,
thật ra tâm tình của cô cũng không tốt đến vậy, nhưng khi nhận được điện thoại
của anh liền vui vẻ, đây chắc là tâm trạng của người đang yêu. “Nhưng mà có
người bị thủng túi mất máu nghiêm trọng, chắc chắn tâm trạng cực kì kém”. Cô
thêm vào.
“Vậy à, phải không? Anh có quen người đó không? Tiền
của anh còn nhiều lắm, có thể cứu tế anh ta”. Anh còn nghiêm túc trả lời, giọng
nói mang đầy ý cười.
Mạnh Thiên Bình lắc đầu, sao cô có thể quên trình độ
hào phóng tiền bạc siêu cấp của anh chứ?
“Anh vừa họp xong?”. Cô hỏi.
“Ừ”. Cho nên tới giờ mới nhìn thấy tin nhắn ngân
hàng gửi mà gọi điện cho cô?
“Xót tiền không?”. Cô hỏi.
“Không đáng kể”.
“Cho nên em còn phải cố gắng quẹt thẻ mỏi tay nữa
chứ?”. Cô nói giỡn.
“Hoan nghênh, càng nhiều càng tốt”.
Cái anh này thật là….
“Có đôi khi em thật sự cảm thấy anh là người điên,
bằng không thì đầu có vấn đề”. Cô nhíu mày, nhịn không được nói.
Anh nghe vậy cười to, tiếng cười lớn đến nỗi làm lỗ
tai cô muốn ong ong, không thể không kéo điện thoại ra xa 1 chút.
“Em mua gì đó?”. Trong chốc lát, anh thôi cười, tò
mò hỏi.
“Quần áo”. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua 3 túi quần áo
trên tay.
“Đêm nay về nhà xong mặc cho anh xem”. Không biết có
phải cô gặp ảo giác không, sao cảm thấy giọng anh bỗng trầm thấp hơn rất nhiều,
làm cô không tự chủ được run rẩy. Mặc cho anh xem, mặc….
“Cái gì?”. Cô ngạc nhiên kêu to.
“Đêm nay về nhà xong mặc cho anh xem”.
Anh lặp lại, giọng quả nhiên còn trầm hơn lúc nãy,
nghe thật gợi cảm, nhưng lúc này cô không có tâm tình thưởng thức hay suy nghĩ
đen tối, ngược lại không biết làm sao.
Làm sao bây giờ, anh nói cô mặc cho anh xem, quần áo
này… Cô nhìn túi lớn quần áo đàn ông và phụ nữ lớn tuổi, quả thực khóc không ra
nước mắt.
“Thực xin lỗi, chắc là khó rồi”.
“Vì sao?”.
“Quần áo em mua cho em trai và mẹ. Xin lỗi, lẽ ra em
nên hỏi anh trước, chờ anh đồng ý đã, thực xin lỗi”. Cô nhận lỗi giải thích
liên tục, một lúc sau, nhịn không được hỏi. “Anh giận sao?”.
“Đúng”. Tựa như mũi tên xuyên qua tim, Mạnh Thiên
Bình đau đớn nhắm mắt lại, mặt không còn chút máu. “Xin lỗi, em sẽ trả lại tiền
cho anh, em chỉ nghĩ…. Em…..”.
Cô nghĩ cái gì? Nghĩ anh hào phóng với mình như vậy
chắc không để ý cô tiêu tiền của anh mua đồ cho người nhà, hay nghĩ anh yêu ai
yêu cả đường đi vung tiền mua đồ cho người nhà cô, để cô ‘1 người đắc đạo gà
chó thăng thiên’*? Cô sao có thể tự tiện như vậy? Đồ ngốc!
(*tương tự ‘1 người làm quan cả họ được nhờ’)
“Em đang nghĩ gì đó? Cô ngốc này!”. Đầu bên kia điện
thoại đột nhiên truyền đến tiếng mắng giận dữ của Dịch Tử Xá.
“Anh giận là vì em luôn suy nghĩ cho người nhà, làm
chuyện gì cũng nghĩ tới họ, chưa từng nghĩ cho bản thân. Vì sao em nhớ mua quần
áo cho mẹ, cho em trai, mà không nghĩ mua cho mình?”.
Nhớ lại lúc trước cô bán mình cho anh cũng là vì
người nhà, vì em trai, Dịch Tử Xá liền cảm thấy tức giận, tuy rằng đây là cớ
tạo nên duyên phận giữa họ, nhưng anh vẫn cảm thấy tức giận, rất tức giận. Cô
không thể đối tốt với bản thân 1 chút được sao, ích kỉ 1 chút? Chỉ cần 1 chút
là đủ rồi.
Mạnh Thiên Bình tròn mắt, vẻ mặt hoang mang. Chẳng
lẽ, anh giận không phải vì cô lấy tiền của anh mua quần áo cho mẹ và Sĩ Ngạn,
mà là vì không chịu mua quần áo cho chính cô? Chẳng lẽ là vậy?
“Em có quần áo rồi mà”. Cô nói nhỏ nhẹ.
“Bọn họ không có sao?”.
“Có, nhưng đã cũ lắm rồi, mà em có anh, gần đây luôn
được ăn ngon mặc đẹp, em cảm thấy rất khó chịu”.
Anh im lặng 1 lúc, đột nhiên thở dài. “Anh biết
rồi”.
Cô còn không hiểu anh biết cái gì.
“Em muốn mua gì cho họ thì mua đi, mua nhiều quá
xách không xuể thì gọi cho anh, anh tới đón em”. Anh lại hỏi. “Chừng nào thì em
mang quần áo này về nhà mẹ đẻ, hôm