Disneyland 1972 Love the old s
Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322165

Bình chọn: 9.5.00/10/216 lượt.

nh ra đứa nhỏ loạn liên quan đến anh cái rắm ấy? Tại

sao muốn anh thân là một thiếu niên anh tuấn làm trâu làm ngựa như một

người vú khi đứa nhỏ đó mới năm tuổi? ! Ghê tởm hơn chính là, đứa nhỏ

không có việc gì sao lại lấy tên là Diệu Tổ với không Diệu Tổ, quả thực

là là muốn chọt bể cái tên Quang Tông, anh là con cả cơ mà.

". . . . . . Cậu… Cậu nói thật hả?" Trần Quang Tông kinh sợ hỏi.

Sờ sờ cằm rồi nhún vai, khuôn mặt đẹp trai của Bạch Thư Duy cười tươi, cho Trần Quang Tông một vẻ mặt đáng đánh đòn "Cậu cứ nói thử đi".

Trần Quang Tông bị hù chết, vội vàng đuổi theo, cố làm người bạn tốt kề vai

sát cánh với anh "Bóp vai cho cậu nhé..., anh em tốt, tớ nói giỡn, tớ

thật sự chỉ đang đùa giỡn. Anh em tốt như vậy, tớ mời cậu ăn kem một

tuần lễ có được không? Tớ mời cậu ăn kem một tuần lễ luôn!"

Bạch Thư Duy cười cười đi tới bồn rửa tay, mở vòi nước ra rồi cong người xuống, vốc nước rửa mặt.

Trần Quang Tông đứng bên cạnh băn khoăn hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi "Này, không phải nghiêm túc chứ?"

"Cái gì?"

"Kha Dụ Phân! Cậu ấy không phải vẫn luôn đối xử lạnh lùng sao? Cậu và cậu ấy đã tiếp cận với nhau từ khi nào, cư nhiên. . . . . ." Trần Quang Tông

làm một động tác ôm tức cười "Như thế nào?"

"Bất quá, ánh mắt của cậu cũng thật đủ đặc biệt."

"Là Kha Dụ Phân. . . . . . Được, tớ thừa nhận, dung mạo của cậu ấy coi như

xinh đẹp, nhưng cậu ấy là Kha Dụ Phân, nghiêm túc, khô khan, không thú

vị. Đừng nói là mẹ của cậu ấy còn hơn thế, bà ấy dùng lỗ mũi nhìn người, mỗi lần nghe mẹ cậu ấy nói chuyện, tớ đều cảm thấy khoang mũi sắp bị

nhiễm trùng."

Bạch Thư Duy cảm thấy bạn mình hình dung người khác mà bật cười "Mũi mẹ Kha và mũi của cậu dùng chung sao."

"Mẹ nó, cậu thật là, cậu cư nhiên giúp lão bà bà đó nói chuyện !" Anh tức muốn dậm chân.

Có lẽ, có một chút kích động vì cái ôm trong nháy mắt đó. Nhưng nếu không

phải là loại kích động đó, bọn họ có thể gần nhau như vậy sao? Anh trước kia không kích động, không tích cực, có lẽ bắt đầu từ bây giờ anh nên

bất chấp tất cả ra sức mới được . . . . . . Kích động. Ha ha.

"Cậu cười cái gì?" Trần Quang Tông thấy ngứa mắt hỏi.

Không muốn vòng vèo, Bạch Thư Duy tức giận nhìn nhìn đồng hồ đeo tay "Tớ

khuyên cậu đừng ở đây mà dài lưỡi nói chuyện lung tung nữa, Trần Diệu Tổ nhà cậu sắp bạo động ở vườn trẻ rồi đó."

"A… thiếu chút nữa quên nha đầu thối đó! Không được, tớ đi trước đây bái bai, à còn món kem,

hôm sau sẽ bù cho cậu." Trần Quang Tông biến mất như chân có bôi dầu,

trước khi đi không quên hỏi "Chủ nhật đi chơi bóng chứ? Sau này Trần

Diệu Tổ vẫn có thể tiếp tục ở nhà của cậu chứ?"

Thấy Bạch Thư Duy gật đầu, cuối cùng Trần Quang Tông mới an tâm rời bước.

Bạch Thư Duy bất đắc dĩ cười cười rồi lên lầu, đi về phía phòng học.

Kha Dụ Phân hôm qua sau khi thi số học bị 0 điểm, hôm nay lại ôm trứng vịt nữa!

Vừa phải chịu đựng bàn tay bị đánh đau đớn, vừa phải chép phạt 10 lần bài

thi số học. Hai ngày đều gặp hai giáo viên ác như nhau, Kha Dụ Phân cảm

giác tay của mình sắp gãy đến nơi.

Tưởng rằng chỉ cần mang bài số học chép phạt đến trước mặt thầy giáo là xong, nhưng không ngờ cô còn

chưa thoát được, không nghĩ thầy giáo số học sẽ nghĩ ra chiêu này đối xử với cô.

Đổi mấy con số rồi lại đổi câu hỏi, đưa một đề thi mới tinh ra trước mặt Kha Dụ Phân.

A. . . . . . Cô không biết, cô đã quên sạch sạch hết rồi!

Sống lại cuộc sống mười tám tuổi từ đầu, Kha Dụ Phân phát hiện mình một chút ưu thế cũng không có, hoàn toàn không có cách nào theo kịp mọi thứ,

nhất là thời gian căng thẳng này, cảm giác vô cùng đặc biệt

"Kha

Dụ Phân, hai ngày nay em làm sao vậy? Rốt cuộc có ý đồ gì vậy? Hai đề

toán đơn giản như vậy cũng không làm được, như vậy làm sao có thể thì

đại học được? ! Em còn thua cả một thầy giáo số học dạy tiểu học." Thầy

giáo số học giận đến mức tóc giả cũng run lên.

Đúng rồi, mười tám tuổi rồi, lớp mười hai, sắp thi đại học. . . . . . Thành thật mà nói,

Kha Dụ Phân cũng không biết làm sao để dùng cái đầu 28 tuổi bị thoái hóa để thi đại học nữa.

Nhưng mặc kệ cô là 28 tuổi hay là 18 tuổi,

những chuyện này cô phải vượt qua. Kha Dụ Phân ngậm miệng, rụt cổ để

thầy giáo chửi rủa cho hả giận.

"Cầm bài thi này, mỗi một đề phải làm cho đến khi nào hiểu hết mới thôi, ngày mai tan học đúng thời gian

này tới tìm tôi, thi thử một chọi một, nếu có một đề không biết. . . . . ." Số học thầy giáo không nói hết lời mà dùng ánh mắt hung dữ kết thúc

lời của ông.

Ngày mai? !

Cho nên ngày mai cô có lẽ còn ôm

trứng vịt, cô còn có thể bị đánh, cô còn có thể tiếp tục bị chép phạt 10 lần? Đáy mắt Kha Dụ Phân thoáng qua vẻ không ổn, nhưng cũng chỉ có thể

cứng rắn đón lấy, xin lỗi rồi rời khỏi phòng làm việc của giáo sư.

Đây cũng chính nguyên nhân tại sao mà bây giờ cô còn ở trong phòng học chép phạt.

Không hiểu, những đề này đối với cô mà nói giống như là đầm rồng hang hổ, cô

có nhìn cũng không hiểu, nguyên cái bài thi nhiều câu như vậy, một câu

cô cũng không thể trả lời được.

"A… Tôi muốn điên rồi! Tôi thật

sự muốn nổi điên! Trước kia không