
gười giống người đẹp Marilyn Monroe mắt
xanh tóc vàng đi ra, đồ gợi cảm môi đỏ mọng, mặc trang phục đời Đường
thản nhiên đi qua…
Chu Tư Tư run run chỉ vào: “Cái ày…”
“Đây là Thịnh Đường, cô ấy là người Hồ [5'>.” Dù mạnh mẽ như tôi cũng không
chịu được, vừa bịa chuyện vừa giết gà cắt cổ nháy mắt với William.
William hiểu ý, tiếp tục cầm loa hét lên: “Các đồng chí! Tất cả nghiêm túc nào! Chuột yêu ngủ trên cây xuống dưới ngay, giữ vững tinh thần! Ốc sên
không được nghịch di động gửi tin nhắn nữa! Nếu không Dạ Đồng tịch thu
nhà của cậu đấy!”
Mọi người bắt đầu nghiêm túc làm việc, ngoại trừ soái ca mỹ nữ, còn có phái yêu quái bảo thủ không thích phô trương, họ biến thành nhân vật người
bình thường, trộn lẫn bên trong, khiến ngã tư đường có vẻ náo nhiệt hơn
rất nhiều.
Chu Tư Tư dưới sự giáo dục tẩy não mạnh mẽ của tôi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu kế hoạch xuyên không lớn của cô ta.
Tôi cho cô ta một ngàn lượng bạc với vài đồng tiền lẻ để bắt đầu, dặn dò:
“Đồng ý với cô có tiền cả đời, tiền tiêu hết sẽ có người đưa cho cô
thêm, cứ việc tiêu xài thoải mái. Tặng cô thêm quà dịch vụ, có việc gì
thì có thể ngẩng lên trời gọi ‘Mèo đại tiên’, tôi sẽ đến giúp cô, nhưng
chỉ có ba cơ hội, hãy quý trọng sử dụng. Dù sao tôi là yêu quái có trách nhiệm, công việc bề bộn, bận rộn nhiều việc.”
Chu Tư Tư ngàn ân vạn tạ.
Tôi nhảy lên giữa không trung, làm chú ẩn thân, chạy tới bên cạnh đạo diễn William, cùng nhau ngồi xem kịch.
Chu Tư Tư đi vòng vòng trên con đường cái ở cổ đại, sờ sờ cái này, vuốt
vuốt cái kia, còn mua kẹo hồ lô ăn, cảm thán: “Hương vị đồ ăn ở cổ đại
với hiện đại chẳng khác nhau mấy, cũng giống vị kẹo hồ lô của quầy bán
quà vặt gần nhà mình.”
William nhìn tôi.
Tôi buông tay: “Ai rảnh mà chú ý đến cái này? Tất cả vịt nướng với banh bao thịt mà mèo không bao giờ đếm xỉa đến trong cửa hàng đều là tôi mua
đấy!”
Chu Tư Tư đi dạo đủ rồi, quyết định bước bước đầu tiên để sinh tồn ở cổ
đại, dưới sự giúp đỡ của soái ca môi giới, chạy tới phòng cho thuê. Rất
nhanh đã chọn được một trong những tiểu viện có sân có vườn chọn tôi đã
sắp đặt cho cô ta.
Sói yêu biến thành bà cho thuê đánh già cô ta từ trên xuống dưới vài lần, dùng chiêu sư tử ngoạm: “Hai lượng bạc một tháng.”
Trong ngực Chu Tư Tư không thiếu tiền, không lo lắng cho tương lai chút nào,
cô ta dũng cảm lấy ra hai mươi tư lượng bạc, nói: “Được! Thuê một năm!”
Bà cho thuê theo chỉ thị của tôi, phải làm đúng quy định của cổ đại, bà
híp mắt hỏi: “Cô nương không giống người ở đây? Cha mẹ người nhà ở đâu?
Đã qua quan, đến quan phủ đăng ký lạc tịch chưa?”
Chu Tư Tư cũng nhanh trí, bịa ra lý do: “Quê tôi bị thiên tai, cha mẹ đều mất, lưu lạc đến tận đây, chưa kịp đăng ký.”
Bà cho thuê nói: “Vậy thì không được, không có hộ tịch không thể cho cô
thuê phòng được, tránh liên lụy đến lão nương phải chịu.”
Ông cho thuê lập tức kéo bà sang bên cạnh, dùng giọng không lớn không nhỏ
nói thầm nói: “Nếu cô ta không có cha mẹ song thân, lại trôi giạt khắp
nơi, trước giữ lại đây đã, đêm nay bán cho người khác làm thê thiếp cũng không tệ, Vương Nhị mặt rỗ ngày nào cũng kêu gào muốn lấy vợ đấy …”
Chu Tư Tư sợ tới mức hồn bay phách tán, xoay người bỏ chạy.
Hai đại sói xám ở sau lưng cười đến ôm bụng.
Tôi vứt xương gà, cười lăn lộn, William vội cầm loa, nghiêm túc nói: “Đừng cười nữa! Tiếp tục!”
Vài Bổ Khoái có vẻ mặt dữ tợn lập tức cầm lấy dây xích sắt trói Chu Tư Tư
đi, hét to: “Hoàng thiên hậu thổ, mưa thuận gió hoà, làm sao có nơi nào
chịu thiên tai được? Không thông quan, không có quê quán đảm bảo, lại
nói năng bậy bạ! Chắc chắn là gian tế! Bắt về phủ quan đánh hai mươi gậy hỏi rồi nói!”
Chu Tư Tư ngã nhào mấy cái, mắt thấy đối phương mang dây xích sắt đến, vội
vàng hét to: “Mèo đại tiên! Mèo đại tiên! Mèo đại tiên!”
Tôi nhịn cười, bình tĩnh nhảy xuống, giả vờ giả vịt thổi khí, bọn bộ khoái
lập tức đứng bất động, rất giống phép định thân, lợn rừng có quan hệ tốt còn nháy mắt với tôi, tôi cốc đầu hắn liền ngoan ngoãn.
Chu Tư Tư thở hổn hển, hết hồn chưa bình tĩnh lại.
Tôi hỏi: “Có gì cần phục vụ?”
Chu Tư Tư bóp cổ tôi hét: “Vì sao bọn họ muốn bắt tôi? Rõ ràng… Rõ ràng tiểu thuyết không viết vậy mà!”
Tôi đẩy cô ta ra, nghiêm mặt nói: “Quy định về hộ tịch ở cổ đại vốn rất
chặt chẽ, dù là chuyển nhà đến chỗ nào, đều phải thông báo cho quan phủ, cho dù là lưu dân di cư, cũng phải đăng ký với quan phủ. Hơn nữa con
gái chưa xuất giá không được phép ở ngoài một mình, giao cho quan phủ xử lý.”
Chu Tư Tư không phục: “Rõ ràng có nữ hộ [6'>mà!”
“Ở triều Minh nữ hộ là chỉ những nhà chỉ sinh con gái.” tôi thấy mặt cô ta rất khó nhìn, vội chuyển sang chuyện khác, “Đương nhiên, đời Đường cũng cho phép phụ nữ đã lập gia đình cùng làm buôn bán, nhưng đều là quả phụ hoặc phụ nữ từng li hôn. Con gái mười bốn, mười lăm tuổi phải lập gia
đình, nếu không nghe cha mẹ trưởng bối làm chủ, sẽ do quan phủ ghép đôi, sợ là cô sẽ bị kiếm đại người nào đó rồi gả đi. Nhưng đừng lo, tôi sẽ
mở rộng quan hệ, cho cô mối tốt.”
[1'> & [2'>: Going Merry (