Pair of Vintage Old School Fru
Yêu Vật

Yêu Vật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323673

Bình chọn: 10.00/10/367 lượt.

ựa chọn rồi thì không thể hối hận được nữa.

Ngày hôm sau, cô ta chỉnh đốn lại tinh thần, giấu đi đôi mắt thâm quầng mỏi mệt, ngóc đầu trở lại.

Trước khi xuyên không không phải cô ta không chuẩn bị gì hết, thuộc làu hai

bản thơ Đường Tống, còn chép rất nhiều tài liệu cách làm xà phòng, pha

lê, xe ngựa để trong ngực, còn luyện tập cách vẽ nhân vật hoạt hình đơn

giản mấy tháng, giống hệt như đúc. Không biết tại sao cổ đại rất nhiều

đồ gọi tên khác với hiện đại, cô ta tìm mấy ngày, vẫn là thánh mẫu

William từ bi âm thầm giúp đỡ, đến cửa hàng hóa chất mua nguyên vật liệu gia công, còn nhờ ếch yêu biến thành cụ già chỉ bảo dạy dỗ tỉ mỉ cẩn

thận, mới giúp con nhóc thành phố thường xuyên thi trượt môn hóa này

hiểu được tài liệu. Cô ta máy móc, thử rất nhiều lần, liên tục thất bại, cuối cùng nản lòng. Lại tìm nha hoàn vẽ hình hoạt hình lên khăn tay

bán, chuột yêu giúp cô ta sửa đường vẽ xiêu vẹo, may vá thành thạo,

nhanh chóng làm xong một con chó Snoopy. Tôi cũng không quan tâm đến sự

khác nhau về thẩm mỹ xưa và nay, tùy tiện phái yêu quái đi mua giá cao.

Cô ta mừng khấp khởi đếm bạc, tính làm một trận lớn. Ngày hôm sau, vô số sản phẩm nhái ngập tràn đầy, xung quanh nở hoa, giá rẻ, thêu cẩn thận

và đẹp hơn của cô ta gấp trăm lần.

Mao Chu thị phẫn nộ báo lên quan phủ, hiện đại có pháp luật cũng không làm

tốt được vấn đề bảo vệ bản quyền, huống chi cổ đại còn không có luật bảo vệ bản quyền? Huyện thái gia mặt đen không thích giúp người, khách khí

tiễn cô ta ra.

Khi cô ta nhằng nhằng ở ngoài, tôi phái hồ yêu bảnh bao nhất, giải cứu cô ta ra ngoài.

Bộ dáng của hồ yêu cực kỳ tuấn mỹ, tài hoa hơn người, anh ta dịu dàng săn

sóc, nói hai ba câu khiến em gái chưa bao giờ trải sự đời này thần hồn

điên đảo. Nghe nói Mao Chu thị am hiểu làm thơ, liền mang cô ta chạy tới bên hồ, tham gia tiệc thi cùng rất nhiều soái ca mỹ nữ, chàng chàng

thiếp thiếp, rất náo nhiệt.

Giữa tiệc, hồ yêu chỉ vào con ong mật đậu trên bông hoa đào, để mọi người

lấy đề thơ về ong. Mọi người đều trưởng thành dưới sự giáo dục cổ đại,

dù không thể so với danh gia nhưng ngâm thơ đối câu đối bình thường thì

không thành vấn đề. Liễu yêu suy nghĩ, giành trước ngâm một bài ngũ

luật, khen ong mật cần cù, từ ngữ trau chuốt cảm động, được mọi người vỗ tay khen thưởng. Thỏ yêu cũng ngâm thơ uyển chuyển hàm xúc ứng đối, cảm thán ong mật sinh ngắn mệnh khổ. Con chim trĩ tạo náo nhiệt, mượn ong

mật chăm chỉ trào phúng kẻ lười biếng, khiến tôi ở giữa không trung cũng phải vỗ tay không dứt. Đáng thương cho Mao Chu thị lúc trước tự xưng là tài nữ, đầy tự tin, bây giờ vét hết ruột gan cũng không sao nghĩ ra

được một bài thơ về ong mật, nghiêm mặt đứng đó. Trường hợp khó xử,

chúng yêu ngoài miệng khách khí khiêm nhường, lén che miệng châm biếm,

sự xấu hổ hiện lên mặt cô ta hồng rồi lại trắng. Cô ta tự biết mất mặt

quá lớn, trơ mắt nhìn hồ ly soái ca mình ngưỡng mộ trong lòng liên tục

nhìn về mỹ nữ chim trĩ, hận không thể cắn nát khăn lụa trong tay.

Bên hồ mọi người lại bắt đầu thi vẽ tranh, Mao Chu thị ngồi một bên không

hài lòng, hoàn toàn xa lạ. May mắn hồ yêu có nhiệm vụ trong người, làm

như không biết sự thiếu hiểu biết của cô ta, vẫn thâm tình ôn tồn như

trước.

Tôi cướp lấy cái loa trong tay William hét mấy câu.

Hồ yêu tìm cớ tạm thời rời tiệc, Liễu yêu lắc lắc eo nhỏ, thản nhiên đi

đến cạnh cô ta, cười hì hì nói: “Đại tài nữ, Hồ Quân được sinh ra trong

nhà quyền quý, phép tắc rất nhiều. Nghe nói mẫu thân của chàng đã sớm

chọn cho chàng khuê nữ của nhà Lưu đại nhân rồi, tuyệt đối sẽ không lấy

quả phụ cửa nhỏ nhà nghèo đâu. Cho dù chàng có thích cô đi chăng nữa, đồ cưới của cô có nhiều đi chăng nữa, không được giáo dục cũng vô dụng

thôi.”

Mao Chu thị bị châm chọc khó chịu, kiên quyết nói: “Không cần ngươi lo.”

Liễu yêu nhẹ nhàng nói: “Không phải có tiền là có thể thành danh môn. Thương nhân hạ lưu, cô chẳng qua là loại nhà giàu mới nổi. Không được cha mẹ

chàng cho phép, cùng lắm cô chỉ làm tiểu thiếp thôi.”

Mao Chu thị bị hồ yêu mê hoặc, lại bị Liễu yêu nói cho tâm hoảng ý loạn,

vội tới chỗ vắng, nói: “Mèo đại tiên, mèo đại tiên, mèo đại tiên.” Sau

khi tôi hiện thân, nói hết tất cả chuyện vừa mới xảy ra.

Tôi khẳng định: “Quy tắc cổ đại nghiêm khắc, bất hiếu là tội lớn, mẹ của Hồ Quân có vẻ cố chấp, cho dù cô và hắn yêu nhau, cũng không thể chưa được cha mẹ cho phép mà ở cạnh nhau, cho dù bị trục xuất khỏi cửa, cũng chỉ

có thể làm thiếp. Cô nên đổi sang thích soái ca có địa vị thấp hơn chút

đi.”

Tất cả soái ca cộng lại công lực mê hồn cũng không bằng một nửa hồ yêu.

Mao Chu thị quên hết tất cả, nũng nịu: “Tôi muốn Hồ Quân! Anh ấy là người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp trên đời.”

Tôi nói: “Không thể được, bất hiếu là tội lớn, chúng tôi không thể làm trái luật của con người.”

Mao Chu thị: “Cô còn nợ tôi hai lần phục vụ nữa, bây giờ tôi muốn dùng! Làm cho Hồ Quân có thể hợp lý hợp pháp cưới tôi!”

Tôi ra vẻ khó xử nghĩ nghĩ, khốn khổ đồng ý: “Được rồi, tôi đi thôi miên

cha mẹ của Hồ Quân, để bà ta nghĩ cô và Hồ Quâ