Snack's 1967
7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em Ii: Nói Yêu Em 7 Lần

7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em Ii: Nói Yêu Em 7 Lần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325964

Bình chọn: 8.5.00/10/596 lượt.

và đã yêu người ấy... ^^!

Nhỏ Chi vừa kết thúc xong bài kết luận của mình thì Tùng Linh bỗng thở phào nhẹ nhỏm. Nhỏ đưa tay vỗ ngực, miệng lẩm bẩm:

- May quá, may quá….những cái trên, chẳng có cái nào xuất hiện với tui cả.

- Vậy thì chỉ lí giải theo cách này, chẳng qua là bà choáng ngộp trước
hành động anh hùng dẹp loạn cứu mỹ nhân mà thôi – Nhỏ Phương cười hì hì
chen vào nói.

“ Anh hùng dẹp loạn cứu mỹ nhân” – Tùng Linh choáng voáng với ngôn từ của nhỏ bạn mới nói. Nhỏ hiểu là nhỏ Phương ám chỉ nhỏ chỉ là nhất thời bị
hành động đánh nhau chống lại bọn cướp kia của Tuấn Anh mà choáng ngộp
khiến tim đập mạnh, chứ chẳng phải là yêu hay thích gì cả. Cũng giống
như cái cảm giác nhỏ khi nghe bài hát “ Chỉ Yêu” của Lập Khiêm một lần
duy nhất đã tim đập chân run, quyết tâm tôn Lập Khiêm làm thần tượng,
khiến nhỏ Diệp Hân tức đến hộc máu, xém chút là nghỉ chơi với nhỏ.

Nói tới cặp đôi này, Tùng Linh không khỏi buồn cười. Tùng Linh vốn chỉ quen biết Diệp Hân khi cả hai đứa cùng thi , cùng làm kiểm tra đồng loạt
chung phòng. Một đứa là cuối chữ H, một đứa là đầu chữ L, mà vốn thường
là đầu và cuối hay ngồi chung nhau. Thế là rỗ rá cạp nhau , hai đứa ngốc ngồi chung bàn, tất nhiên là hai nhỏ vẫn ghi nhớ câu “ Lá lành đùm lá
rách, lá rách đùm lá tả tơi” “ Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khắc
giống nhưng chung một giàn”…..cho nên, đứa này làm được, không quên
quăng phao cứu đứa kia hồi sinh, vậy là thân nhau.

Lúc vào phòng thi để làm kiểm tra, trong thời gian chờ đợi, không biết làm
gì, Tùng Linh ngồi nghe Diệp Hân mắng không thương tiếc thần tượng của
mình, càng nghe càng thông cảm cho…..Lập Khiêm, yêu phải cái đồ ngốc bẩm sinh, thuộc dạng hiếm gặp. Rõ đến thế mà còn không nhận ra.

Nói thật thì, dù sao Lập Khiêm cũng là thần tượng số 1 của nhỏ hiện giờ,
nếu yêu phải một kẻ ngốc, nhỏ nhất định sẽ đi đập chết cái ngốc của cô
bạn kia. Nhưng mà , cái ngốc của Diệp Hân thật sự đáng yêu, cho nên miễn cưỡng chấp nhận. Hai người đó cải nhau oanh oanh liệt liệt, nhưng cuối
cùng vẫn là tay trong tay. Thật là mừng cho họ.

Ôi! Tùng Linh tự đánh vào đâu mình, nhỏ nghĩ lạc đi đâu không biết. Rõ ràng đang nghĩ chuyện của mình mà, sao lại lạc sang hai người kia không biết nữa.

Vấn đề là, nhỏ biết rằng, cái cảm giác mà nhỏ với Tuấn Anh hoàn toàn khác cái kiểu đập mạnh khi gặp thần tượng như Lập Khiêm.



Đang ngồi học bài với Tuấn Anh, Tùng Linh bỗng ngây người nhìn Tuấn Anh.
Tùng linh cũng không rõ vì sao nhỏ lại nhìn Tuấn Anh nữa, nhỏ cảm thấy
hình như mình thích cái vẻ chăm chú giải bài của Tuấn Anh. Cái hình ảnh “ Anh hùng dẹp lọan cứu mỹ nhân” hôm qua thật sự là quá thu hút người ta
mà. Đánh cho bọn kia tơi bời hoa lá luôn.

“ Ánh mắt bạn luôn hướng về người ấy”

Câu nói của nhỏ Phương lúc sáng tự nhiên bay đến
đập vào đầu nhỏ khiến Tùng Linh phát hoảng. Nhỏ đang làm gì vậy, đúng là bị ma ám rồi. Tự nhiên đang học bài lại đi nhìn Tuấn Anh như thế. Tùng
Linh tự lấy tay đấm vào đầu mình. Hành động của nhỏ khiến Tuấn Anh ngẩng đầu nhìn giễu giọng nói:

- Em có cần thuốc không? Hay đưa em trở lại bệnh viện nha.

Nghe thôi cũng biết Tuấn Anh nói đểu mình rồi, Tùng Linh tức điên, **** thầm trong bụng: “Có là chó con mới yêu cái tên này”.

Tùng Linh không thèm cải với Tuấn Anh, nhỏ hậm hực ngồi làm bài, dùng hết mấy mươi phần trăm căm ghét Tuấn Anh vào làm
bài…cuối cùng nhỏ cũng đã hoàn thành bài tập rất nhanh.

Tuấn Anh gật đầu hài lòng vì bài giải của nhỏ, cậu nhìn Tùng Linh khẽ cười nói:

- Mầy ngày nay em rất có cố gắng. Cứ như vậy mà
cố gắng nha. Anh cũng không bắt em suốt ngày ngồi học nữa. Anh sẽ nói
với ba mẹ em. Từ hôm nay em lại được tự do rồi.

Tuấn Anh cười nói với nhỏ thật tươi, Tùng linh
nghe được mình đã được tự do thì vui mừng vô cùng, nhỏ nhảy lên tưng
tửng như người điên. Từ hôm nay nhỏ đã có thể bắt đầu lại cuộc sống ăn
chơi, ngủ nghĩ như ngày xưa. Đúng thật là một cảm giác cực Yomost.

Và niềm vui của nhỏ thật sự bắt đầu với cái gật đầu của ba mẹ, nào là tiền, điện thoại, máy tính…đều như cũ:

- Cô nghe nói con cũng sắp thi rồi đúng không?
Thôi con tập trung thi đi, con bé Linh này làm phiền con như thế là đủ
rồi, cô sẽ cho nó tiếp tục đi học thêm để nắm bài với người ta - Mẹ nhỏ nhẹ nhàng nhìn Tuấn Anh nói, bà rất hài lòng với việc dạy kèm của Tuấn
Anh với nhỏ, đồ ăn ngon luôn được để trước mặt Tuấn Anh – Thỉnh thoảng
con rảnh rổi giúp cô kèm em là được rồi.

- Dạ, đợi thi xong, con rảnh sẽ giúp em ấy học ạ.

Tùng Linh nghe đáp mới biết, hóa ra cái tên này
chẳng phải tốt bụng thả tự do cho nhỏ, mà là vì hắn bận. Thật là uổng
công nhỏ vừa phí phạm lòng biết ơn. Nhưng dẫu sao thì nhỏ vẫn……cầu cho
hắn bận suốt đời, đừng có thời gian rãnh nữa. Vậy thì nhỏ tha hồ mà đi
chơi…

Nhưng…..

Khi Tùng Linh nghĩ là nhỏ được tự do thì đáng lí
vui sướng, nhỏ lại cảm thấy hụt hẫng. Mà hụt hẫng vỉ cái gì, bản thân
nhỏ không