
, nếu
được thì bắt hắn ta đền tiền chứ sao – Nhỏ nhươn nhươn nét mặt bảo.
- Lỡ đó là một anh lớp lớn thì sao? Không phải bằng tuổi tụi mình, bà
có dám đánh hay không? Mà bà đánh có lại hay không còn chưa tính đến à? – Nhỏ Phương bèn lắc đầu nói.
- Là đàn anh phải có phong độ đàn anh, nếu đàn anh mà ngang ngược không nói lí lẽ thì cũng đánh như thường. Nếu mà đánh không lại, tui sẽ trả
thù trí thức, haha. Mà bà sao lại dám khinh thường bạn của bà như thế
chứ? Chẳng lẽ tui học võ 10 năm như thế, lại bại dưới tay một tên khốn
như thế sao chứ?
- Thôi, cho tui xin, bà khoe với người ngoài còn được, chứ tụi tui là
bạn với bà từ nhỏ đến lớn, lẽ nào lại không hiểu cái tính lười chảy thây của bà hay sao. Chính vì bà lưới quá nên ba bà mới bắt bà đi học võ để
có thể vận động tay chân luôn tiện phòng thân luôn – Nhỏ Phương bĩu môi
đáp – Bà tập xìu xìu ểnh ểnh võ cua võ còng , cùng lắm là võ mèo quào
chứ đánh được ai.
- Cái con nhỏ này. Bà dám sỉ nhục bạn thân mình như vậy à, có tin là tui sẽ ăn sạch tiền của bà hay không?
Nhỏ Phương nghe nhỏ nói vậy thì đành câm như hến, thàn nhỏ bảo tuyệt
giao thì trời đành cũng không sợ, chứ nhỏ đòi ăn sạch túi tiền của mình
thì không cần trời mây cũng đã kinh sợ rồi. Con nhỏ bạn này, chẳng được
cái gì, chỉ được cái ăn khỏe mà thôi.
- Thôi đừng cãi nhau nữa, người ta ra về hết rồi, chỉ còn lại có 3 đứa
mình thôi đó, mấy bà định ở lại đến trưa luôn à – Nhỏ Chi bèn lên tiếng.
- Sao mãi không thấy tên đó ra ta – Nhỏ gãi gãi đầu nói.
- Hay là lớp tên đó học luôn cả buổi chiều. Cho nên hắn mới không ra về - Nhỏ Phương đem nghi ngờ nói ra.
- Không thể nào? Hồi nãy lúc chạy ra đây, tui có hỏi thầy giám thị là
hôm nay có lớp nào ở lại học phụ đạo hay không? Thầy bảo hôm nay thầy cô đi họp gì gì đó nên cả khối chiều đều được nghỉ mà – Nhỏ quả quyết nói.
- Hèn chi nãy giờ tui không thấy ai bước vào trường, hóa ra là được
nghĩ. Mà sao tụi mình lại không được nghĩ cơ chứ, thật là bất công quá
mà – Nhỏ Chi tức giận giậm chân than.
- Bà nghĩ kỹ lại coi, có thật hồi nãy bà nhìn thấy tên đó hay không?
Chứ làm gì người ta ra về hết rồi mà không thấy cái tên đó, hay bà không nhớ mặt – Nhỏ Phương nhìn nhỏ hỏi.
- Không thể nào – Tùng Linh la lên – Dù chết tụi cũng nhớ rõ gương mặt
hắn ta. Chỉ là không biết tại sao hắn ta không ra về chứ, tui phải đi
một vòng mới được.
Hai đứa bạn đành thở dài đi tìm với nhỏ chứ biết làm sao? Ai bảo hai đứa là bạn thân của nhỏ chứ. Haiz. Nhưng ba người mới đi được một lúc thì
gặp ngay chú bảo vệ đi khóa cửa lớp bước đến chặn hỏi.
- Ba đứa này, sao còn chưa về.
- Tụi con đi tìm người. Chú có thấy bạn nào ở lại không chú? – Nhỏ Chi bèn lên tiếng hỏi.
- Không có đâu. Về hết rồi. Chú vừa đi khóa cửa một vòng xong mà. Mấy
đứa mau về đi, lát nữa chú đóng cửa cổng đó – Chú bảo vệ xua tay đuổi.
Ba đứa thấp thểu ra về.
Nhỏ Chi đột nhiên nắm áo kéo hai đứa lại rồi nhìn Tùng Linh với ánh mắt sơ hãi ấp úng nói:
- Có khi nào bà thấy ma hay không hả?
- Sao bà lại nghĩ như vậy ? – Hai nhỏ chụm đầu lại hỏi.
- Nghĩ thử xem? Bà đã nói, mỗi khi bà ngẩng đầu lên đều không thấy hắn
ta đâu cả. Sáng nay cũng vậy, bà bảo hắn vừa đi ngang qua cửa sổ, nhưng
chạy ra lại không thấy đâu – Nhỉ Chi nói nhỏ giọng nói có chút run rẩy
sợ hãi, đúng với giọng điệu khi kể chuyện ma, làm cho không khí xung
quanh bỗng nhiên ớn lạnh.
Ba đứa con gái, đứa nào cũng nhát gan như nhau bỗng đều co rúm người
lại, óc ác da gà gì cũng nổi lên hết. Nhỏ Phương cũng phụ họa thêm một
câu:
- Còn nữa nha, tên đó còn dễ dàng đỡ được bà như thế mà không té thì đúng là kỳ quặc.
- Nè, mấy bà đừng có hù tui, trên đời này làm gì có ma chứ - Dù sợ gần chết nhưng nhỏ vẫn cố gắng nói cứng.
- Bà không tin hả. Bà nội tui từng kể chuyện ma cho tui nghe nè. Bà nội tui nói, ngày xưa bà nội tui cùng với người người chị đi gánh gạo nuôi
bộ đội. Là đi lén lút nên phải đi từ khuya. Đang đi trên đường bỗng
nhiên có một câu trúc quằng xuống giữa hai người. Bà chị đi cùng bà nội
tui thấy một thằng nhỏ mặt đồ trắng đang đu trên ngọn cây trúc kéo cây
trúc xuống. bà mới bảo bà nội tui là, đừng có bước qua, bước qua nó bật
lên cho xem.bà nội tui liền đi vòng qua, vừa qua xong thì nó bật lên. Mà bà nội tui không hề thấy thằng nhỏ đó. Bà nội tui bảo chắc do bà nặng
bóng via nên mới không thấy – Nhỏ Chi bèn kể cho hai đứa nghe về câu
chuyện ma mà nhỏ được nghe kể lại.
- Thật hả - Hai đứa kia thấy lạnh dọc xương sống đứng sát vào nhau hỏi.
- Là thật – Nhỏ Chi gật đầu quả quyết, ánh mắt bày tỏ rằng nếu nhỏ nói dối thì cho trời đánh nhỏ đi.
Tùng Linh bắt đầu nhớ lại phút giây nhỏ thấy cái tên kia, nhỏ run run nói:
- Hình như, lúc tui thấy, tên đó cũng đang mặc áo trắng, lẽ nào tui thấy ma.
- Xem ra bà bị con ma ám rồi – Nhỏ Phương cũng sợ hãi nói.
- Đúng vậy, ta chính là con ma đ