
ngon
lành tự nhiên lại mất hứng.
Ra khỏi ngôi nhà,trời vừa xẩm tối.Chắc tôi cũng đã ở trong nhà tên ấy
được vài giờ đồng hồ.Ngôi biệt thự của tên Phong dường như đứng tách
một mình riêng biệt giữa khu đất,hùng dũng một cách cô độc với những
ngọn đền vàng hiu hắt một cách trầm lặng.
Quái lạ ,hình như có kẻ theo sau tôi.Ngó qua,quay lại mấy lần nhưng vẫn
không thấy,hay tôi bị ảo giác.Tầm này rồi không còn xe buýt nữa,thôi
đành chịu khó làm cuộc trường chinh vạn dặm với đôi chân của mình
thôi.Đi được một quãng mà đã thấy mệt,nghía lên ông trời..Ông trời
ơi,xin hãy thương lấy cái thân nhỏ bé tội nghiệp này mà đưa đến cho con một chàng hoàng tử...lái xe...
_Này,cô bé... em đi đâu thế?-không lẽ lời khẩn cầu của tôi linh nghiệm
vậy sao – một tên cao lớn ,người không ra người,ngợm không ra ngợm đang
đứng trước mặt tôi cùng hai tên khác cũng tương tự.
Tôi nhìn bọn chúng,ngán ngẩm.Không phải dân tị nạn đấy chứ? Thương
cho chiếc quần bò trên người tên đó,đã bị chà đạp thế nào mà rách rưới
một cách thảm hại...lại còn bạc phếch màu...ôi,mái tóc...hắn có mái tóc
vàng hoe như cháy nắng,thế nào mà ra được mái tóc như vầy nhỉ?Chắc phải
bám trụ ở châu Phi thời gian dài mới có được cái thành quả “tuyệt vời”
ấy của hắn.Lại còn dây xích chùng chằng.
Hắn cười một cách nham nhở:
-Hay tối nay em đi chơi cùng bọn anh nha?- hắn vừa dứt câu thì hai tên
kia đã cười ồ lên.Thật chẳng có gì thú vị.Đôi mắt thì hau háu nhìn tôi
như sắp rớt ra ngoài.
_Hì hì,tôi phải về,bố mẹ tôi đang chờ.
Tôi vừa nói xong câu,cả ba tên bỗng nhìn nhau,cười khoái chí..làm tôi rợn cả người.
_Này,cô em,đi đâu đấy?
_Tôi về nhà?
_Sao bỏ về sớm thế? – hắn đứng chặn ngang đường một cách ngỗ ngược,nhìn
bộ mặt của hắn,lỗ rỗ những thẹo....Hic,nhìn đôi tay gớm ghiếc của
hắn,đưa lên vuốt mặt tôi...tôi bắt đầu thấy run run...
_két....- một chiếc ô tô từ đâu xông tới trước mặt chúng tôi.
Một cảnh tượng mỹ lệ diễn ra,cứ như trong phim hành động ấy.Một ông chú mặc vest đen,bước ra từ trong xe,chạy sang mở cánh cửa kế bên.Tôi đã
lấy lại được bình tĩnh,dẫu sao tôi cũng không nhát gan đến mức phải bất
tỉnh nhân sự vì mấy chuyện này.
Ten tèn tén...sẽ có một “anh hùng” tới cứu “mỹ nhân” là tôi....
Ơ...!!!
_Thả cô ấy ra...
_Hé hé,thằng nhóc,mày đang nói với ai đấy hử? Tên kia hung hăng,đến
trước mặt tên Phong,cười nhếch môi,phơi ra cái răng lộ xỉ...đến thẩm mỹ cũng phải bó tay...
Đáp lại hắn cũng là một điệu cười “gian chẳng kém”.
_Két..két...
Thêm một,không,hai chiếc xe nữa tới.Từng người từng người bước ra khỏi xe...diện nguyên một cây đen i như mafia...
Ê,mấy tên kia đâu mất rồi...Tôi ngó lại,mấy tên kia đã chuồn tự lúc nào...cũng nhanh thật.
_Ơ,sao cậu biết....?
_Lên xe đi,tôi đưa cậu về?
Hả....- hắn cầm lấy tay tôi kéo xồng xộc vào trong xe.Hic,tôi đã nói
được câu nào đâu,tại sao tôi luôn là người bị cưỡng ép thế này?
Nghi ngờ hai giây,rồi ba giây,chịu không được cái không khí này,tôi mở miệng hỏi:
_Này,cậu theo dõi tôi à? – cái này là do tôi xem phim nhiều quá.
_Không!!!
_Thật à?
_Ừ...- thật mất cả hứng.Tôi xem phim thì thấy mấy cảnh này,toàn “anh
hùng tới cứu mỹ nhân”,tôi cũng muốn làm mỹ nhân một lần thôi mà,dẫu sao
đấy cũng là cảnh phim tôi thích nhất ( mơ mộng ghê ).Mà chúng tôi cũng
chỉ là bạn bè,sao có chuyện hắn vì quan tâm mà cho người theo tôi cơ
chứ,đúng là tôi một mình tự suy diễn rồi.
_Ơ – tôi nghiêng ngó,thấy xe rất sang trọng,cũng thoải mái thì thắc mắc:
_Cậu có tài xế riêng phải không,sao không để chú ấy đưa đón đi học ?
Mắt vẫn nhắm,và đôi tay hắn khoanh trước ngực như đang chờ chực một điều gì đó qua thật nhanh
_Ngồi yên đi,sắp về tới nhà rồi.-h.
_Ơ,sao cậu biết..lúc nãy tôi quên chưa nói địa chỉ nhà cho cậu mà.
_Xuống xe đi..ngủ ngon!!!- miệng hắn vừa buông lời,đã nói một câu lạnh lùng.
Ơ...!!thật đáng ghét.Không biết tại hắn kiệm lời hay tính khí vốn cằn
cỗi mục nát như cây trên sa mạc nữa .Người nào lấy phải hắn,đúng là số
phận thật quá hẩm hiu!!!(??)
Bước lủi thủi vào sân,mở cửa...ôi,không khí này,có chút gì đó rất không bình thường.
Bộ mặt của mẹ,đăm đăm khó tả...còn bố....đôi mày dường như cau lại khi thấy con gái.Vẫn là bố mở lời hỏi thăm con gái trước:
_Mim,Con đi đâu cả ngày mà không bảo cho bố mẹ biết ? Mẹ con đang giận
kìa – bố ra vẻ giận dữ,nháy nháy mắt.Mẹ ngồi trên sofa,không nhìn
tôi,mắt chằm chằm lửa giận.Ối,chết tôi rồi.Khi trưa tôi đã gọi điện về
nhà,đúng lúc đó không ai bắt máy,tút tút tút đã ba lần mà không ai
nghe,tôi định đợi một xíu nữa thì gọi lại,cũng không ngờ tính mình đoảng quá thế.Tôi bèn giải thích.
_Thế sao mẹ gọi bao lần mà con không chịu nghe?- mẹ lúc này mới chịu nhìn tôi,mắt vẫn chưa bình thường trở lại.
_Con ...con xin lỗi,tại máy con để ở chế độ rung.