Duck hunt
A Little Love

A Little Love

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321712

Bình chọn: 7.00/10/171 lượt.

n nổi lên,những oan hồn biết đi,đang cào xé nhau rũ lên
những tiếng rất dễ sợ..tôi nhắm mắt mà cũng cảm nhận được cái đáng sợ
ấy,tôi cảm giác như có những linh hồn đang bay quanh mình.Không biết tự
lúc nào tôi đã ôm chặt lấy cánh tay của hắn.

_Phim hết rồi kìa,sao không bỏ tay ra?

Tôi còn đang nhắm tịt mắt thì nghe tiếng của hắn.Lúc này tôi mới dám mở
ti hí,màn hình tv đã đen lại,ha ha,hết phim rồi.Như phản xạ có điều
kiện,tôi bỏ tay ra.

_Cô có xem phim không đấy?

_Tôi...-tôi ấp úng- tôi xem hết rồi đấy thôi

Hắn lại cười,điệu nửa miệng vẫn thường thấy:

_Tôi thì thấy cô chỉ ngồi ôm ghì lấy tay tôi thôi..

Tôi chưa kịp nghĩ lý do phản bác,hắn đã chặn họng tôi với cái điệu bộ kinh kỉnh:

_Cô ghì chặt đến nỗi tay tôi tê cứng hết cả rồi nè.-hắn cúi sát mặt tôi- bộ định lợi dụng tình thế hả?

Oái,trán tôi vừa nhăn lại.Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ,thiên kim tiểu
thư xinh đẹp là tôi đây mà phải thừa nước đục thả câu để được ôm ...một
cánh tay của hắn ư? (cái này cũng là tự sướng )

Lí do thực sự là tôi sợ nên mới thế,nói thẳng với hắn hắn sẽ có cơ để
trêu chọc tôi,thế còn tức hơn.Thôi thì “một điều nhịn chín điều
lành”,tôi lập tức cười giả lả rồi đi ra khỏi phòng,mặc hắn đứng đó,cho
hắn ở một mình,thích cười thì cười thích nói thì nói,chả ai ngăn cản
,sướng!!!

Tôi ngó xuống phòng khách,không thấy ai bèn nhẹ nhàng lẻn qua chỗ bếp nhưng chỉ dám đứng từ ngoài nhìn,ui thơm quá,mùi thơm lay động lòng
người,ọc ọc...sao bụng mày lại sôi đúng lúc này hả?

Tôi thấy có một chú tuổi trung niên đang nấu ăn,bao nhiêu là món,khói bốc lên ngùn ngụt.Chú ấy nhìn về hướng tôi,cười :

_Chào cô ,xin cô đợi một chút nữa,thức ăn sẽ được dọn lên.

_cháu..cháu ạ? – tôi ngạc nhiên,không tin là chú ấy đang nói chuyện với mình.

_Vâng,mời cô ra phòng ăn ạ .

Chú ấy vẫn tiếp tục công việc của mình.À,cô Thu từ nơi nào đó tự nhiên chạy ra,đẩy tôi đến một căn phòng

_Cô đã về vậy thì cháu xin phép- tôi lí nhí,sức đâu mà nói cho to.Từ trưa tới giờ đâu đã ăn cơm.

_Không được,cô đã dọn ra rồi,cháu phải ăn đã chứ.

_Không,cháu phải về rồi.

Ọc ọc...-miệng thì từ chối mà bụng lại cứ kêu rên,ngượng quá đi mất.

Nhìn đống thức ăn bày biện trên bàn,tôi chóang ngợp .Chưa gì đã nuốt nước miếng ừng ực.

Hắn bước vào ,kéo ghế giúp tôi.

_thế nào,hôm nay cô đến đây cũng coi như là có phúc rồi chứ?- hắn ngồi đối diện tôi,trải khăn một cách nhẹ nhàng.

Đúng vậy,phúc đức tôi tu từ lúc nào bây giờ mới được hưởng.Nhìn những
món ăn bày la liệt trên bàn,tôi tưởng mình đang ở trong một nhà hàng năm sao.Mắt nhìn những món ăn,rồi lại liếc hắn,hắn cư xử như một quý ông
lịch thiệp,đưa tay nâng nhẹ ly nước để uống:

_Đây có phải là bữa ăn ...trước lúc chết của tôi không ? –tôi vừa ngạc
nhiên vừa dò hỏi từ sắc mặt của tên Phong.Không bỗng nhiên hắn lại cho
tôi một bữa ăn thịnh soạn như thế này.

Nghe đến đó hắn phun nước cái phụt,may mà không trúng tôi.Đang ho lọc
sọc và cố cầm mấy cái khăn giấy lau cho sạch sẽ,hắn vừa cười như một tên hâm.Đúng là hâm chính cống,đã sặc cho đỏ mặt mà còn cười,giễu ai hả?

_Bộ nhìn toi giống tên giết người à?

_Ờ thì..cũng giống – tôi gật gù.

Hắn nghiêm mặt rồi cố cười gượng:

_Vâỵ thì để tôi ăn trước cho cô xem.Hắn cầm đũa,gắp từng món từng món
cho vào miệng,ăn một cách say sưa trong khi đó tôi thì theo dõi nhất cử
nhất động của hắn mà nuốt nước miếng ừng ực.

_Được chưa,tôi thử hết các món rồi đấy.

_Bây giờ thì có thể ăn được rồi – chưa đợi hán dứt câu tôi nhanh chóng
cầm lấy đôi đũa của mình,gắp từng món vào bát.Những món này không phải
là tôi chưa bao giờ được ăn nhưng chỉ thỉnh thoảng lắm mới được nếm.Khi
nào mà má mì nổi hứng lười nấu cơm thì cả nhà mới dắt nhau ra nhà
hàng.Nhưng cũng phải kể ra,thú thực có một số món ăn tôi chưa thấy bao
giờ.Món nào cũng hấp dẫn cả.

Mẹ tôi bảo tôi có một nhược điểm to đùng đùng: Khi được ăn ngon là không biết trời cao đất dày là gì nữa,và bây giờ tôi trông rất giống một con
bé ngốc nghếch:

_Cô thích ăn đến thế cơ à?

Lúc nãy tới giờ tôi quên mất là mình đang ở trước mặt hắn.Thật mất mặt !!!

_Mỗi lúc cô ăn cô đều cười cả - hắn nhìn thẳng vào tôi.

Tôi cười nhìn hắn,vẫn không quên công việc chính của mình.Dù sao thì ăn vẫn là một niềm hạnh phúc.

_Cho dù hôm nay cậu thấy được bộ dạng này của tôi cũng không sao cả,vì tôi đã coi cậu là bạn rồi.

_Bạn?? – hắn bỗng lên giọng.

_Ừm – tôi gật đầu khẳng định chắc nịch .Cái trán ương bướng vốn có của cậu ta bỗng nhăn lại,cả hàng lông mày cũng co giãn theo.

_Không,tôi không muốn là bạn với cậu?

_Tại sao ? – tôi ngạc nhiên,không lẽ hắn ghét tôi đến thế,vậy sao còn mời tôi ăn cơm.

_Không – hắn đứng dậy khỏi ghế,đi ra khỏi phòng.Thái độ này là ý gì đây? Đến tôi cũng thấy vô lý.Rõ ràng tôi có chọc gì hắn đâu ,đang ăn