
ọi sao cũng được..
_em là...
_Ngọc Lan phải không?
_Sao anh biết?-tôi nhìn anh,ngạc nhiên
_Anh biết mà...hì hì-anh lại cười,nụ cười mà người ta thường nói,như là tỏa nắng...
Không cần bận tâm nhiều như thế,chỉ cần biết cả hai chúng tôi đều thấy rất vui,và bản thân mình tôi thấy dường như là đã biết anh từ lâu lắm
rồi.
Lại nói cái tính sợ ma,bản thân hồi bé tôi có như thế đâu ,cũng chỉ
tại anh Bi,thích hù tôi hoài.Nào là ma rất gớm,chuyên bắt và ăn thịt con nít,rồi ma sẽ róc xương,lột da...nghe đã thấy ớn,làm tôi ám ảnh tới
giờ...
Không biết tên “Phong phá phách” đó có sao không nhỉ?
Haiz,thật là...sao lại phải lo cho tên đầu đất ngất lên ngất xuống đó chứ...
Tèn ten ten...ngày hôm nay như mọi ngày.Tôi rút kinh nghiệm ,lấy
chuông điện thoại cho chắc ăn.Dậy thiệt thiệt là sớm,rồi làm bài tập sửa soạn đầy đủ,tự tin lên lớp.
“Bước xuống phố sáng tinh mơ,dạo qua góc công viên,người người chào
bình mình đang tới nhìn cụ già tập dưỡng sinh,sao trong tâm ta thấy bình yên một Hà Nội rất thân quen....” chậc chậc,hâm mộ anh bạn Nguyễn Đức
Cường quá xá,sao lại nghĩ ra được điều người ta đang nghĩ thế này nhỉ (
=)) ),anh này mà gặp toi chắc hợp cạ lắm đây....
Mới sáng sớm mà mặt ai cũng ủ rũ,một mình tôi cười tươi rói thế này sợ lại bị độc hóa nên không dám cười nữa.
_Ơ,anh Ngôn...
Anh Ngôn đang bước đi trước,quay lại nhìn tôi,ngạc nhiên
_Em gọi anh thế này nghe gần gũi nhỉ?
_Anh không thích à ? hay em gọi anh là cán bộ nha?
Anh biết tôi đùa,liền cười ,hai chúng tôi bước song song tiến về
lớp.Hóa ra lớp tôi cách lớp anh không là bao,nhưng tôi không mấy khi để ý vì ít ra khỏi lớp,lớp anh chỉ cách lớp tôi một lớp nữa.Tức là anh đi
qua lớp tôi.
_Chào anh nha.
_Em vào lớp đi.
Òa,sáng nay không khí mới dễ chịu làm sao.
_Cậu quen anh ấy à?-cô bạn tên Uyên hỏi tôi với vẻ tò mò.
Không mấy khi được bắt chuyện ,tôi vui vẻ trả lời:
_Ừm,mình mới quen,bạn biết anh Ngôn?
_À,anh ấy rất nổi trong trường,là hot boy ,ai cũng biết mà.
_Chỉ những nai con còn lon ton mới không biết mà thôi- giọng nói của cô
bạn Trang vang lanh lảnh.Cô bạn chưa bao giờ tỏ ra thân thiện với tôi
,bây giờ cũng lên tiếng rồi ,chưa biết tốt xấu thế nào nhưng tôi cũng
cảm ơn vì điều đó.
Tôi mỉm cười với Uyên,về đúng chỗ mình.
Đi học bao nhiêu lâu,cũng chỉ nói được vài từ với bạn bè,thật không hiểu tại tôi không có khả năng giao tiếp hay là nhìn tôi tợn quá đi nữa.Điều khiến cho người học sinh chán nhất là gì? Là không được nói chuyện .Có
câu “thà nhịn đói chứ không nhịn nói” ,châm ngôn sống đây ,lẽ sống là
đây.
Cúp học rồi,cái tên Phong ấy,từ đầu buổi đến cuối buổi không thấy mặt mũi.
Bây giờ là tiết bốn,giờ cô chủ nhiệm.
_À,lớp trưởng,hôm nay Phong ốm,em thay mặt lớp đi thăm bạn-cô nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Thật không trật khỏi dự đoán của tôi,ốm rồi.Mà sao nghe tin này tôi lại thấy xót ruột.
_Thưa cô,cuối giờ em có cuộc họp,cô có thể sắp xếp cho bạn khác đi được không ạ- cô bạn lớp trưởng lên tiếng,cắt ngang mớ cảm xúc hỗn động của
tôi.
_Thưa cô –tôi bỗng giơ cao tay – em có thể đi thay bạn ấy được không ạ
?-đến tôi cũng thấy ngạc nhiên vì hành động bộc phát này.Cả lớp ồ lên.Dễ hiểu thôi,như kiểu tôi đang trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình vậy.Mà
họ thích hiểu thế nào thì mặc họ,tôi trong sáng,tôi biết là được rồi
(giọng điệu này quen quen )
Cô giáo vui vẻ nhận lời,dẫu sao “có méo mó hơn không”.Tôi không mấy
bận tâm chuyện cả lớp đưa chuyện này ra săm soi bàn tán nhưng mong là
tôi sẽ không trở thành bất cứ nhân vật tiểu thuyết nào là được (???)
_Rõ ràng là thích nhau ra mặt rồi-cô bạn bàn trên thủ thỉ,tôi có thể nghe thấy
Cô bạn kia gật đầu lia lịa ,hiểu í nhau thật.
Tôi chỉ nhìn họ,cười như vẫn thường cười cho dù mặt hơi méo ,chính
tôi cũng thấy ngại ngùng thay cho hai bà cô buôn chuyện,có nói cũng xin
nhỏ tiếng chút đi,buôn chuyện người ta mà blo bla thế sao được....(đúng
là lắm chuyện )
Để tìm được số nhà ghi trên địa chỉ,không hề dễ dàng chút nào.Người lạ nên nhà cũng rõ lạ,nắm ở xó xỉnh nào không biết.
_À ,đây rồi!
Trước mặt tôi có lẽ không phải là nhà,mà là một ngôi biệt thự,một ngôi
biệt thự màu trắng sữa.Từ cổng tôi có thể nhìn rõ ,mọi thứ chỉ có thể
nói : lớn,đẹp,lộng lẫy!!!.Phải công nhận,nó i như một tòa lâu đài nguy
nga vậy.
Run run bàn tay,tôi cứ do dự,nên bấm chuông hay không,đã đến tận
đây,chẳng lẽ không vào.Vào thì nói gì,mà không vào thì lại thấy áy
náy.Ma xui quỷ khiến thế nào mà cuối cùng tôi cũng chạm lên cái chuông
của.
_Òa,đến cái chuông cũng hiện đại (hiện đại lắm thì hại điện nhiều).
Kính coong.
_Cháu tìm ai thế?
Cứ như trên tv ấy nhỉ,có tiếng nói vọng ra từ ô vuông góc cạnh ngay cửa.(sao nhâ vật của tôi quê vậy trời )
_Cháu là bạn P