The Soda Pop
A Little Love

A Little Love

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321672

Bình chọn: 8.5.00/10/167 lượt.

bàn,bước ra khỏi lớp sát khí đùng đùng ,dưới con mắt đầy ngưỡng mộ và thán phục của mọi
người, thử hỏi trước nay có ai dám thét ra lửa như tôi trước cái tên mặt lúc nào cũng đăm đăm như dao găm của hắn chưa...tuy là dạo này có đổi
thay chun chút.. nhưng không tính!!!Tôi thấy ánh mắt mọi người nhìn tôi
...đang long lanh...,ôi,tuyệt quá ...!!!

Ồi!!!...tôi ước điều tôi vừa nói là ...thật,vì tất cả chỉ là những thứ được cấu thành từ cái não rất thích tưởng tượng của tôi mà thôi.(:)) )

Tôi lắc lắc đầu,cho cái ý nghĩ vừa rồi rớt ra hẳn.

Tôi thấy hắn vẫn cố đẩy mấy cuốn vở của hắn qua cho tôi...thật bực
quá,đành vậy ,ai bảo khơi ra cho lắm chuyện vào,bây giờ có một cái tay
phải mà phải chép hai lần vở,tại tôi tốt tính quá mà...,thật giống kẻ tự đào hố chôn mình....

Ghi ghi rồi lại chép chép,còn phải dán mắt vào cái bảng cho giống vẻ
học trò ngoan trong khi vẫn cố ngăn mấy cái ngáp buồn ngủ..Cuộc đời sao
toàn màu đen tăm tối thế này,học chẳng ra học,ngồi chơi chẳng ra ngồi
chơi,nhìn cái người ngồi bên mình,lại càng chán...

Cuối tiết,tiết cuối,thời gian ơi trôi nhanh giùm đi..bụng tô đói lắm rồi...

_Đây!!! –tôi chẳng thèm xếp đống vở cho gọn gàng-

tôi chép xong cho cậu rồi đó- Tôi mang ba lô,về!!!

Hắn chẳng thèm ngước mặt lên nhìn nữa,hay mặt hắn đã tàn tạ nhan sắc nên không muốn cho ai thấy,không,lúc sáng còn không sao ,chỉ hơi khó
coi....Bệnh ,hay là bệnh ? tôi đi tùng bước mà trong lòng không khỏi
nghĩ ngợi ,có phải tại hôm qua tôi cho hắn dầm mưa?.Không phải đâu...!? ,không phải thế chứ? không lẽ, hắn yếu xìu vậy sao,mới đi mưa về gió
chút chút đã bệnh rồi à?

Cha mẹ ta đã dạy,quyết không thể vô lương tâm thế được,quay lại thôi...

Tôi thoáng thấy một chiếc ô tô mô đem từ trong sân chạy ra,nhìn rất
sang nhưng không rõ người trong xe là ai? Chạy cật lực về lớp,cũng không biết có còn ở đó không?

_Ờ...-lớp vắng ngắt,còn ai đâu .Hừ,làm ta quay lại mất công,lo thừa rồi.

Đã là mười một rưỡi rồi,trường cũng khá là vắng,có dịp sao không lượn ít vòng nhỉ?Nghía thấy rừng cây sau trường là chỗ hấp dẫn,tôi định vào xem...

_Ma..ma..?Không phải chứ...ma giữa ban ngày sao?

Ôi,cái chuyện kinh khủng nhất mà tôi từng tưởng tượng...một con ma trường học...

Một ả ma nữ tóc dài xõa tận lưng,mắt gằn lên từng tia máu,trợn ngược,với cái hàm răng dài....!!! Hic...không phải chứ?

Bóng ma áo trắng sau lụm cây dần lộ rõ...,tôi tim đập chân rung...định
quay người “ba mươi sáu kề chuồn là thượng sách” thì nghe tiếng gọi:

_Này.....!này...

_Ma..ma biết nói chuyện sao ....?-chân bủn rủn đến nỗi muốn đi nhưng không bước được.

Ma, ma đang tiến lại gần tôi ư?

Khi thấy có cánh tay đập lên vai,tôi cố vung chút sức lực cuối cùng của
bữa sáng ít ỏi còn sót lại,đưa tay vung vung đập đập như mấy cảnh khoa
chân múa tay trên phim truyền hình,mắt không mở mà nhắm tịt..

Ma giữ tay tôi...



Này,này,là tôi,cô bé..!!!dừng lại đi

Ơ,ma biết nói chuyện,lại nói với cái giọng hổn hển hệt con người,mà cái giọng cũng hơi quen quen,cái giọng có chút hơi ấm ...

_Ớ..-tôi đã mở mắt.Trước mặt tôi tuy có cái dáng áo trắng tinh tinh thật nhưng không phải ma,mà là người,anh kính cận bữa trước tôi gặp,cười:

_Đừng bảo em tưởng anh là ma đó nha!!

Ngượng chín cả mặt,đúng là mình tự hù mình chết,thời đại này làm gì có ma nữa chứ,tôi cũng cười,ngại quá.

Ha ha ha ha...+ một cái icon biểu cảm cười vật vã...và một nội dung
không thể khiến người ta bực mình hơn ~ ôi,tui vẫn biết mà,rằng bạn tui
luôn mang một đầu óc kinh điển của kinh điển,cái đầu luôn giỏi tưởng
tượng ~

~ ê,đừng có cười trên nỗi đau của người khác thế ~ + icon tức giận.

~ mất mặt,thật mất mặt quá,tui không ngờ bạn của mình lại là người như thế đấy ~

~ như thế thì đã sao,là con gái ai chả thế ~

~ chậc chậc,thế cô bảo bạn cô đây là nam nhi chắc ~ + icon dỗi

~ ê,cái đó ,không tính nhá ~

~ vui thật,khó mà tưởng tượng hình ảnh cô bạn tui lúc ấy nhỉ,thú vị quá,tui cũng muốn xem ~

~ thôi,đúng là hết thuốc chữa với bà,pp đê~

~ ừm,pp,mơ về ma đi nữa cưng :)) ~

Anh kính cận là mem khóa trên tôi,ấn tượng đầu rất tốt và bây giờ cũng thế.

Hồi trưa,khi nghe tôi bảo rằng lầm anh là ma,anh đã cười rất vui,mà một nụ cười làm tôi thấy vô cùng gần gũi,rất quen thuộc.

Khi ấy,chúng tôi ngồi dưới một tán xoài,dù trời nắng nhưng vẫn thấy mát mẻ.Anh ấy rất cởi mở mà cũng vui tính nữa.

_Em tưởng anh là ma,hóa ra học ngoại ngữ mà cũng giỏi tưởng tượng thật.

_Anh không giận em à? Em xin lỗi... “anh đẹp trai như vầy mà làm ma quả
là đáng tiếc,em nhìn kĩ,anh đẹp lắm luôn đó,rất có duyên”

_Sao phải giận,tại anh trưa rồi không chịu về,lại trốn sau tán cây ,còn làm em sợ..anh mới cần xin lỗi chứ

Thế là cả hai nhìn nhau cười,ngộ nghĩnh nhỉ?

_anh là Ngôn,vũ Ngôn,em g