
đó.
Tôi ném ngay ánh nhìn tức giận vào tên Nam,không ngờ kẻ gây ra rắc rối cho tôi chính là cậu ta.
_Sao câu làm thế? – tôi cố gắng giữ hơi thở bình thường,tra cho ra sự việc.
_Tôi..thích...Phong!!!..
A.ha ha ha...ha ha..- người ta thấy tôi ôm bụng cười nắc nẻ liền nhìn
tôi khinh bỉ,,ừm ừm..ha ha- tôi cố nín cười – cho dù nói dối cũng nên
nghĩ ra cái gì dễ tin một chút,cậu tưởng tôi là đồ ngốc à?- tôi trợn
mắt,nanh vuốt gì đều giơ ra hết.
_Không,tôi nói là sự thật
Nhận ra sự nghiêm túc của Nam,tôi mới thấy sự việc có vẻ rất nghiêm trọng.
_Ừm,cho dù cậu có..ấy ấy..
_Gay..- Nam nói ra,vẻ mặt không được tốt.
_À..cho dù là thế thì sao cậu phải bắt cóc tôi,tôi thì có liên quan gì tới Phong và cậu?
_Cậu đúng là ngu ngốc...- Nam cười nhếch môi,hàm ý châm chọc..
_Tất cả mọi người đều biết Phong thích cậu..chỉ có cậu là không nhận ra thôi.
ánh mắt trầm mặc của Nam trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết..tôi bắt đầu run rẩy- nếu không phải cậu,Phong sẽ mãi là của tôi..
_Biến thái..quá sức biến thái – chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể phun ra mấy lời này..cau mày,tôi giận giữ hét lên...
_Ừm..- Nam khoanh tay trước tôi,vẫn là vẻ lạnh đến thấu xương- nhưng ít ra,tôi còn mạnh mẽ hơn cậu ..- lại cười.
_Tôi..thì sao?
_Cậu..hèn nhát,yếu đuối,ngu ngốc...
_Đủ rồi- lửa giận bùng bùng trong mắt- tôi như thế khi nào,khi nào hả?
_Yêu mà không thừa nhận là hèn nhát,không biết đầu tranh vì tình yêu là
yếu đuối...còn ngu ngốc..là vì cậu sống trong hạnh phúc mà không biết
trân trọng,lại dễ dàng để người ta cướp mất..
_Tôi..tôi...- tôi thất thần,nhận ra...điều Nam nói,quả không sai.
Cớ vì sao tôi lại tức giận khi thấy Phong bên cạnh Anna,vì sao lại khó
chịu khi thấy Phong chăm sóc cô ấy,vì sao lại suốt ngày nhớ đến lúc vui
vẻ bên tên Phong...Vì sao chứ?
Là vì một chữ yêu.Chỉ có thể là yêu mà thôi.Tôi quỳ rạp người xuống,nước mắt không biết đã rơi ra tự lúc nào.
_Nhận ra rồi chứ? .vậy sao không mau đi làm những điều cần làm.
Tôi ngước đôi mắt đã nhạt nhòa ,tèm lem nước mũi (bẩn quá) lên nhìn
Nam,hắn cúi người,đưa tay lên lau đi từng giọt nước mắt trên khuôn mặt
nhỏ bé của tôi- đi đi,đừng để phải hối hận.
_Tại sao lại giúp tôi? tôi hỏi trong màn nước mắt.
_Vì ít ra..tôi muốn Phong được ở lại bên người mình yêu,dù đó không phải là tôi.
Trước kia là tôi ích kỉ,nhưng bây giờ..xem ra vị trí ở bên cạnh cậu ấy,chỉ có duy nhất một người,người đó không ai khác là cậu.
_Được – tôi nắm chặt bàn tay mình,dúi xuống đất lấy sức đứng dậy.
_Cảm ơn,tôi sẽ không yếu đuối hơn cậu đâu..
_Phải vậy chứ....
Tôi quay người,thấy một chiếc xe hơi sáng bóng đã đỗ ở đó .
_Lên xe đi,hãy tìm cậu ấy lại cho cậu..và cả tôi nữa...
Sân bay đông đúc...nhốn nháo người qua lại.Mặc dù đã được lên dây cót từ trong xe,đã cố để không run rẩy,không hoảng loạn..nhưng sự tình lúc này thật chẳng giống tôi mong muốn mà.
Tim gan đều lộn phép phéo trong ruột,tay chân run rẩy tến về phía sảnh
lớn.Tìm ở đâu bây giờ...chỉ còn chưa đầy một phút là máy bay sẽ cất
cánh.
Rốt cụ tôi có thể tìm thấy cậu ta không?
Tôi dhuwa bao giờ thấy sợ hãi như thế này.Sợ mất đi một thứ gì đó...rất
rất rất quan trọng.Tôi đang cố gắng để giữ nó lại,tôi muốn lắm nhưng
sao bây giờ lại trở nên “lực bất tòng tâm “ như thế này.Đám đông kia,với tôi đáng sợ quá...
Tôi chạy từ chỗ này sang chỗ khác.không thấy,không thấy bất cứ một bóng dáng quen thuộc nào..
Quay dọc quay ngang..Tôi điên mất thôi..Đầu óc choáng váng...xoay mù
mịt.Một chiếc máy bay vừa cất cánh....bay lên bầu trời.Tôi nhoài
người,ôm lấy đầu..rồi ngã bệt ra sàn.Phong..cậu ta đi thật rồi.
Sao ông trời đối với tôi lại nhẫn tâm với tôi như thế chứ? Sao chỉ cho
tôi nhận thấy hạnh phúc khi nó đã quá mong manh..Sao lại đưa người đó đi xa,xa thật xa khiến tôi không thể nhìn thấy anh...Sao chưa cho tôi nói
ra lòng mình một lần trước anh,không cho tôi phơi bày tình yêu ,tình cảm của mình...Dù rằng tôi là một con bé ngốc nhếch,hèn nhát,yếu đuối cũng
đừng làm cho tôi đau như thế này chứ.tôi nhận ra,hình bóng ấy đã quá
quen thuộc rồi,bây giờ đã không thể dứt ra..không thể nào quên dược.Đối
với tôi,đã quá quan trọng rồi..
Tôi khóc òa lên,..,có lẽ hôm nay là ngày tồi tệ nhất.
_Hu hu..
_Này ,đừng khóc nhè thế chứ?..cậu có phải là Ngọc Lan tôi quen không đó? – tôi ngước nhìn.Lúc nãy cúi người khóc không nhận ra một kẻ đang đứng
trước mặt mình,không..là quỳ gối...
_Phong!!! – tôi ôm chầm lấy Phong,lẽ nào ..là tôi mơ?
Tôi áp người vào bộ ngực ấm áp của Phong,cảm thấy hơi thở đó là
thật,cũng thấy Phong dang cánh tay rộng ôm lấy tôi.Vững chãi,ấm áp...
_Ha ha..không ngờ cậu đối với tôi có ngày cũng trở nên nhiệt tình như
vậy..- ngốc ạ - hắn buông tôi ra- lau nước mắt cho tôi- đừng khóc