Disneyland 1972 Love the old s
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325042

Bình chọn: 10.00/10/504 lượt.

r/>
Anh ấy không chút do dự, cười hì hì rồi gật đầu:
“Muốn, đương nhiên là muốn rồi. Nếu hôn nhân là nấm mồ của tình yêu,
vậy thì em thân yêu, anh rất hy vọng em có thể chôn anh nhanh một
chút”.

Tôi cười khì khì. “Anh nghiêm túc một chút đi!”.

Chu Nhất Minh làm ra vẻ ngây thơ. “Anh rất nghiêm túc
mà!”.

Đột nhiên tôi nhớ đến mấy câu hỏi mà trước đây bố
tôi dùng để hỏi Đới Thời Phi, giờ tôi cũng muốn nghe câu trả lời của
Chu Nhất Minh.

“Chu Nhất Minh, anh có yêu em thật lòng không?”.

“Đương nhiên rồi!”.

“Khi không gặp em, anh có thấy nhớ nhung không?”.

“Đương nhiên rồi!”.

“Khi gặp được em rồi anh có thấy vui mừng khôn xiết
không?”.

“Đương nhiên rồi!”.

Tôi tỏ ra không hài lòng: “Sao anh cứ nói đương nhiên
rồi, đương nhiên rồi mãi thế?”.

“Thì bởi toàn là những chuyện không còn nghi ngờ gì
nữa nên anh đương nhiên phải trả lời là đương nhiên rồi”.

“Câu hỏi tiếp theo không được chỉ trả lời đương nhiên,
phải trả lời kĩ càng, tỉ mỉ hơn”.

“Được, tùy em, cái gì anh trai cũng chiều”.

“Khi ở bên cạnh em, anh có cảm thấy thời gian trôi
quá nhanh không?”.

Anh nghiêm túc gật đầu. “Đúng là có cảm giác ấy,
lắm lúc anh trai hận không thể lấy sợi dây thừng trói ông mặt trời
lại, để ông ấy không chạy nhanh quá”.

“Vậy sau khi chia tay em, anh có cảm thấy một ngày
dài tựa một năm không?”.

Anh ấy vỗ đùi cái đét. “Không có, điều này thì
tuyệt đối không có”.

Tôi định trợn mắt lên thì nghe thấy anh ấy nói gấp
gáp: “Anh không cảm thấy một ngày dài bằng một năm mà tưởng như một
giây dài bằng một năm ấy. Lúc đó anh trai lại hận không thể lấy roi
đánh đuổi ông mặt trời, bắt ông ấy đi nhanh một chút”.

Tôi mỉm cười. “Vậy… em có phải là người anh muốn có
quan hệ cả đời không?”.

Anh ấy lập tức nắm lấy tay tôi, thật chặt. “Câu hỏi
này anh sẽ dùng hành động thực tế để trả lời”.

“Anh có muốn cùng em sống trọn đời trọn kiếp
không?”.

Anh ấy nhìn tôi, long trọng gật đầu, câu trả lời
không thể ngắn gọn hơn, cũng không thể chắc chắn hơn: “Có!”.

Ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, sắc
vàng tươi màu mật mới. Chu Nhất Minh trả lời một loạt các câu hỏi
mà không cần phải nghĩ ngợi, càng làm cho không gian tràn ngập hương
vị ngọt ngào. Trái tim tôi tựa như chiếc kem ngọt ngào mềm mại tan
chảy, đột nhiên tôi bổ nhào vào vòng tay anh ấy.

Chu Nhất Minh ôm tôi, cúi xuống hôn lên má tôi, nói:
“Thế nào, câu trả lời của anh có đạt yêu cầu không? Nếu đã đạt yêu
cầu thì chi bằng nghĩ một chút rồi chấp thuận lấy anh đi!”.

Tôi vùi mặt vào lòng Chu Nhất Minh, cười nói: “Xem ra
anh thực sự muốn kết hôn rồi”.

“Việc một Vương Lão Ngũ muốn làm nhất không phải
cưới vợ thì là gì? Còn chưa nói đến việc vợ tương lai của anh càng
nhìn càng thấy vừa ý. Miếng thịt kho tàu ngon thế này, không nhanh
chóng ra tay, ngộ nhỡ bị kẻ khác cướp đi mất há chẳng phải lỗ to
sao?”.

Tôi cố ý nói ngược lại: “Em tốt như thế thì sao có
thể tùy tiện gả cho anh được, như vậy hời cho anh quá!”.

Anh ấy vỗ ngực. “Em tốt, anh cũng tốt. Lẽ nào anh
trai lại kém em? Ngoài chuyện hơn lùn một tí, còn lại đều được cả.
Mọi cái đều có, anh trai có xe, có nhà, có thẻ tín dụng nữa”.

Tôi cười vỡ bụng. “Dựa vào chiếc xe đạp leo núi, căn
hộ mini và chiếc thẻ tiền lương mà cũng vênh váo kiêu ngạo thế
hả?!”.

“Vậy em còn muốn gì nữa? Muốn sống giàu có, sung
sướng à? Muốn ngồi trên chiếc xe ô tô đắt tiền hả? Muốn lấy tỷ phú
phải không? Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, thực thế một chút đi! Anh
trai như thế này cũng coi như một người đàn ông tốt rồi! Em nói thẳng
ra đi, có muốn lấy không thì bảo! Nghe nói bây giờ kết hôn rất rẻ,
tới Cục Dân chính, chỉ cần chín tệ là làm xong thủ tục, nếu đồng
ý lấy thì anh mời”.

“Được thôi! Anh Nhất Minh, anh có xe, có nhà, có tài
khoản ngân hàng như vậy, kẻ hám tiền như em không lấy anh thì lấy
ai?!”.

Đương nhiên tôi muốn lấy rồi, bây giờ trong mắt tôi,
Chu Nhất Minh là người đàn ông tốt nhất, không ai có thể thay thế.
Mặc dù trước đây tôi đã từng mơ mộng, hy vọng mình có thể tìm được
một người đàn ông hoàn mỹ như chàng hoàng tử bạch mã để gửi gắm
cả đời. Nhưng cuối cùng tôi đã hiểu, không có một nửa một trăm điểm
hoàn mỹ, chỉ có hai người, mỗi người năm mươi điểm mà thôi! Khi hai
người thích hợp ở b