
kết hôn một lần, vợ chưa cưới đã trao thân gửi
phận cho mình thì mình không thể keo kiệt đến mức ngay cả chiếc nhẫn
đắt tiền cũng không dám mua”. Nhưng ngoài chiếc nhẫn, những thứ khác
anh ấy đều không tiêu hoang phí. Đương nhiên không phải quá bủn xỉn mà
có chừng mực, không đắt quá cũng không rẻ quá.
Hôm nay tôi kéo Điền Tịnh đi cùng, giúp tôi chọn ga
gối. Lúc đầu tôi thấy ưng một bộ hơn chín trăm tệ của hãng Dohia,
hợp với tiêu chuẩn không đắt quá cũng không rẻ quá của Chu Nhất Minh.
Nhưng Điền Tịnh lại nói mấy hôm trước cô ấy nhìn thấy một bộ ga gối
cưới rất đẹp của hãng Mendale, giá hơi đắt một chút, hơn ba nghìn tệ
nhưng lại được khuyến mãi một chiếc váy lễ phục màu hồng, chiếc
váy đó cũng rất đẹp.<>
“Mình dẫn cậu vào Mendale xem nhé, bộ đó thật sự
rất đẹp. Tuy hơi đắt một chút nhưng tiền nào của ấy, đẹp hơn bộ hơn
chín trăm tệ kia nhiều”.
Tôi và cô ấy đến Mendale xem, quả nhiên bộ ga gối
cưới màu hồng ấy rất đẹp, chiếc váy lễ phục cũng rất hợp với sở
thích của tôi, mặc thử hơi chật một chút nhưng cô nhân viên bán hàng
nói có thể nới rộng cho tôi. Sản phẩm không chê vào đâu được, có
điều giá hơn ba nghìn tệ, thì hơi khiến người ta xót xa. Tôi gọi điện
trưng cầu ý kiến của Chu Nhất Minh, anh ấy cũng phản đối.
“Có nhầm lẫn gì không? Bộ ga gối ấy bán đắt quá!
Hơn nữa, cũng chỉ dùng khi đêm đến đi ngủ thì nằm đắp, không nên mua
đắt quá như thế, nếu hơn một nghìn tệ thì còn được”.
Tôi thất vọng tắt điện thoại, quay sang nói với Điền
Tịnh: “Chủ tịch Chu nhà mình không đồng ý, nói không cần thiết phải
mua đắt như thế”.<>
“Cậu kệ anh ấy, kết hôn là việc trọng đại, cả đời
mình mới có một lần, xa xỉ một chút cũng đáng. Hơn nữa, tiền ở
trong tay cậu, cậu muốn mua gì, chẳng phải cậu nói là được sao?”.
Đúng thế, tiền ở trong tay mình, Chu Nhất Minh đã đưa
toàn bộ thẻ tín dụng cho tôi rồi, anh ấy đi làm tích cóp vài năm
được mấy vạn tệ, cộng thêm tôi cũng tích cóp được mấy vạn, lần này
kết hôn, mẹ anh ấy cũng đưa năm vạn tệ làm lễ vật ăn hỏi, bố tôi
còn đưa riêng cho tôi ba vạn tệ nữa. Trên tay tôi có gần hai mươi vạn
tệ, từ trước đến nay chưa có nhiều tiền như thế bao giờ, cảm giác
mình giống như một phụ nữ giàu có. Nhưng người ta tin tưởng tôi như
thế, đưa toàn bộ tiền cho tôi quản lý, tôi không thể tiêu bừa được.
Nghĩ ngợi một lát, tôi vẫn lưỡng lự. “Hay bọn mình
cứ sang chỗ khác ngó xem sao đã”.
Thế là chúng tôi lại lượn sang hãng Fuanna và một
vài hãng khác nữa, nhưng đã nhìn bộ hơn ba nghìn tệ xa xỉ rồi thì
không thể nhìn vừa mắt những bộ trên dưới một nghìn hay hai nghìn tệ
nữa. Không sợ không nhận biết được mặt hàng, chỉ sợ hàng so với
hàng, những đồ đắt bao giờ cũng tốt hơn đồ rẻ, quá đúng là tiền
nào của nấy.
Điền Tịnh thấy tôi không ưng mấy bộ bình thường đó,
bèn đưa ra ý kiến: “Hay là cậu về lên mạng tìm, xem trên mạng rẻ hơn
nhiều không, rồi mua trên mạng cũng được”.
Câu nói đó đã thức tỉnh tôi. Về đến nhà một cái
tôi liền lên mạng tìm bộ ga gối cưới Mendale đó. Phát hiện thấy trên
mạng chỉ bán có hơn hai nghìn tệ nhưng không khuyến mãi chiếc váy lễ
phục. Cũng chẳng sao, quan trọng nhất là mặt hàng chính chứ không
phải hàng khuyến mãi.
Chu Nhất Minh vừa tan làm đã bị tôi gọi sang thẳng
nhà. Tôi mở bức ảnh trên mạng cho anh ấy xem. “Chủ tịch Chu, anh nhìn
xem, anh thấy bộ ga gối này thế nào?”.
Anh ấy liếc qua một cái rồi nói. “Bộ này cũng bình
thường!”.
“Anh chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả, bộ này mà còn
kêu là bình thường, em đi ngắm cả buổi chiều mà không thấy bộ nào
đẹp hơn. Nói cho anh biết, bộ buổi chiều em thích chính là bộ này,
giá hơn ba nghìn tệ. Nhưng ở trên mạng chỉ bán với giá hơn hai nghìn,
rẻ được gần một nghìn tệ đấy”.
Anh ấy nghe ra. “Em vẫn muốn mua bộ này đúng không?”.
“Đúng thế, người ta cả đời kết hôn có một lần, mua
một bộ đắt một chút, có được không?”.
Anh ấy xoa xoa cằm ra chiều suy nghĩ. “Chuyện này… để
lãnh đạo suy nghĩ thêm đã”.
Tôi vội vàng chạy ra tủ lạnh lấy một lon Coca anh ấy
thích uống mang vào phòng, đưa cho anh ấy, nịnh nọt: “Chủ tịch Chu, chắc anh khát rồi hả? Uống chút nước đi!”.
Anh ấy giả bộ nghiêm túc lắc đầu. “Không cần hối
lộ, lãnh đạo đây không duyệt bộ này”.
“Vậy lãnh đạo duyệt bộ nào?”.
Anh ấy vẫn ra vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt đã tr