
động xin làm phù rể, cô ấy vừa nghe cũng hiểu ngay, mặt đỏ ửng.
“Gần đây cậu ta thường xuyên gọi điện cho mình chuyện trò, tuần nào
từ thành phố về cũng hẹn gặp mình. Lần trước mình thuận miệng nói
cho cậu ta biết khi nào cậu và Chu Nhất Minh cưới, mình sẽ làm phù
dâu, không ngờ cậu ta lại đi tìm Chu Nhất Minh đòi làm phù rể”.
“Điền Tịnh ơi, người ta có ý với cậu đã quá rõ
rồi. Còn cậu thì sao? Rốt cuộc nghĩ thế nào, liệu có khả năng tiến
triển được không?”.
“Mình cũng không biết, có điều mình không thấy phản
cảm với cậu ta. Nếu cậu ta muốn theo đuổi mình thì cứ để xem biểu
hiện của cậu ta thế nào”.
Nghe giọng điệu đó là biết Tạ Đông Phương vẫn có cơ
hội, chỉ cần cậu ta kiên trì theo đuổi, sẽ có ngày lòng chân thành
vượt qua mọi khó khăn. Tôi tin cậu ta sẽ có được Điền Tịnh.
Hôm đó tôi và Điền Tịnh dạo phố cả buổi chiều,
cuối cùng cũng mua được chiếc váy cưới vừa ý. Chiếc váy màu hồng
phấn, trông đằm thắm, thanh lịch, kiểu váy quây đơn giản, bên dưới xòe
rộng như chiếc ô, mặc vào nhìn như công chúa ấy. Tôi rất thích!
Trong sâu thẳm trái tim cô gái nào cũng mơ ước mình
sẽ trở thành công chúa, tuy đại đa số đều sinh ra trong một gia đình
bình dân, không phải ai cũng có thể trở thành công chúa. Tuy nhiên,
trong khoảnh khắc đặc biệt trong đời, bất luận là ai cũng có thể
trở thành một cô công chúa xinh đẹp và quyến rũ, bước đi trong tiếng
vỗ tay và ánh mắt tán thưởng, chúc phúc của tất cả quan khách.
Trả tiền xong, tôi đang dặn nhân viên gói ghém cẩn
thận thì Chu Nhất Minh gọi điện: “Công chúa Đậu xanh, tối nay có rỗi
không? Đám bạn học bắt anh khao nên muốn đưa em đi cùng”.
Từ lúc đem câu nói: “Rùa nhìn đậu xanh, càng nhìn
càng thấy vừa mắt” của Điền Tịnh kể cho Chu Nhất Minh nghe, anh ấy
liền gọi đùa tôi là “công chúa Đậu xanh”.
“Anh không phải là hoàng tử, công chúa đậu Hà Lan
mềm mại, yếu đuối anh không có phúc được hưởng, chọn công chúa Đậu
xanh này là được rồi”.
Công chúa Đậu xanh, nghe cũng không đến nỗi nào. Tôi
rất thích. Hà Lan hay Đậu xanh cũng là công chúa mà.
Hoàng tử của tôi đến đón, tôi đành phải nhẫn tâm để
Điền Tịnh về nhà một mình. Cô ấy dở khóc dở cười. “Từ giờ đừng
đến tìm mình nữa nhé, có Chủ tịch Chu
nhà cậu lo liệu cả rồi!”.
Chu Nhất Minh và đám bạn học cũ đó hẹn nhau liên
hoan ở nhà hàng mà bọn họ thường lui tới.<>
Bọn họ chơi thân với nhau nhiều năm nay nên không cần
phải giữ ý giữ tứ gì nữa, ai cũng ăn uống thoải mái, tranh giành
đồ ăn của nhau. Càng tranh cướp càng vui, ăn lại càng ngon cho nên đồ
ăn vừa đặt xuống bàn nhoắng cái đã sạch trơn. Tôi cũng là người
phàm tục, không có thứ không thích, nếu không được ăn thịt thì cũng
coi như không ăn gì. Nhưng tôi không đọ được với bọn họ, chỉ có thể
ngồi nhìn trong tuyệt vọng.
Tôi không tranh được miếng nào, may mà Chu Nhất Minh
có “kinh nghiệm sa trường đã lâu” nên rất biết cách tranh cướp thịt.
Chỉ cần có món mặn nào đặt lên bàn là anh ấy hăng hái tiến lên,
vội vã giơ đũa gắp. Đôi lúc chậm một bước không tranh kịp, anh ấy
liền không khách khí quay sang cướp lại miếng thịt từ bát của người
khác.
Mỗi lần gắp được miếng thịt anh ấy lại đưa cho tôi
ăn trước. “Mau ăn đi, mau ăn đi, ăn chậm là hết đấy! Đi ăn với cái hội
này, không nhanh chỉ có chết đói thôi!”.
Nói thực, chơi trò tranh cướp đồ ăn này rất vui, vừa
ăn vừa đùa nghịch, hơn nữa có Chu Nhất Minh, hễ gặp được miếng thịt,
miếng cá to nào lại vội vàng đưa cho tôi, cảm giác thật dễ chịu! Tôi
cũng không nỡ ăn một mình nên sau khi cắn một miếng lại quay sang đút
cho anh ấy ăn.
Cả bàn thấy thế thì la hét ầm ĩ: “Kinh quá, kinh
quá! Hai người định để người khác nhức mắt đến chết hả?”.
Tôi mặc kệ, vừa ăn vừa tranh thủ độp lại một câu:
“Vậy ai nhức mắt chết thì cứ chết đi, mấy người bọn cậu cũng chẳng
có gì tốt đẹp”.<>
Bọn họ càng la ó, nói tôi tuy có cái bụng to có
thể bao dung chuyện thiên hạ như Đức Phật Di Lặc nhưng miệng lưỡi thì
sắc như dao, không dễ đối phó. Một cậu còn tỏ ra thắc mắc, hỏi Chu Nhất
Minh: “Rốt cuộc cậu làm cách nào mà thu phục được cô ấy thế? Nói
nghe xem, để anh em còn học tập kinh nghiệm!”.
Chu Nhất Minh vừa được tôi đút cho một miếng, nhồm
nhoàm nhai, che miệng trả lời: “Không có gì, cứ đi đến, cầm tay dắt
đi thôi”.
“Yên Phiên Phi mà cũng để cho cậu tự dắt đi a