XtGem Forum catalog
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325145

Bình chọn: 7.5.00/10/514 lượt.

một người đàn ông quan trọng nhất là
ở tính cách tốt, chứ không phải ở hình dáng”.

Tôi mỉm cười, ra sức gật đầu. “Cô giáo Tôn, cô đúng
là thánh minh! Đáng lẽ cháu phải nghe lời cô sớm hơn mới phải, cũng
may là bây giờ vẫn chưa quá muộn”.

Học kỳ mới đã bắt đầu, tôi lại “vinh dự” được nhận
nhiệm vụ khó khăn. Lãnh đạo vẫn sắp xếp cho tôi phụ trách trận
tuyến đầu – lớp mẫu giáo bé.

Đám trẻ ở lớp mẫu giáo bé vẫn như vậy, đứa nào
cũng khóc lóc, kêu gào khi bố mẹ chúng đưa đến trường, đến mức phải
luân phiên nhau dỗ dành. Một bé gái khi bị mẹ đưa đến lớp còn kêu
gào thảm thiết: “Con không muốn đi học!”.

Khi tôi bước tới đón con bé, người mẹ trẻ ấy đã
chú ý đến tấm thẻ trước ngực tôi rồi vô thức đọc thành tiếng: “Yên
Phiên Phi! Cô giáo Yên, tên của cô đẹp quá, rất giàu chất thơ!”.

Đa số các bậc phụ huynh đều cố tình trò chuyện làm
quen với giáo viên để sau này con em mình vào học sẽ được giáo viên
quan tâm hơn một chút. Tôi cho rằng cô ấy cũng như vậy, bèn mỉm cười
đáp lễ: “Cảm ơn cô, giờ tôi đưa cháu vào lớp ăn sáng, chúng tôi sẽ
chăm sóc cháu thật tốt, cô cứ yên tâm!”.<>

“Đợi một chút, cô giáo Yên, có phải cô có đánh rơi
một cuốn sách không, cuốn Ba trăm bài thơ Đường ấy?”.

Tôi ngây người. “Sao cô biết? Đúng là tôi có đánh rơi
cuốn Ba trăm bài thơ Đường, cuốn sách đó còn là kỷ
vật mẹ tôi tặng nữa”.

Người mẹ trẻ đó vỗ tay một cái. “Cô giáo Yên, tôi
nhặt được đấy. Năm kia khi ngồi xe buýt, tôi đã nhặt được cuốn Ba
trăm bài thơ Đường, nhìn thấy trang tiêu đề có dòng chữ “Quà tặng
con gái yêu Phiên Phi”. Bởi vì cái tên Phiên Phi này rất đặc biệt và đầy
chất thơ nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc. Hôm nay, vừa nhìn thấy tấm
thẻ của cô liền nhớ ra ngay. Chiều nay đến đón Tinh Tinh, tôi sẽ mang
nó đến trả cho chủ cũ”.

Đây đúng là một tin vui bất ngờ! Cuốn Ba trăm
bài thơ Đường mẹ tôi tặng đó đã bị Chu Nhất Minh làm mất hơn
hai năm nay rồi, thật không ngờ cũng có ngày nó được trả về cho chủ
cũ. Buổi chiều, khi mẹ Tinh Tinh đưa sách lại cho tôi, tôi thật sự
ngàn vạn lần đa tạ: “Thực sự rất cảm ơn cô!”.

Khi Chu Nhất Minh hay tin cuốn Ba trăm bài thơ
Đường vô tình bị đánh mất ấy giờ đã về lại với tôi thì
cũng rất đỗi vui mừng. “Nói thật, ngày trước làm mất cuốn sách của
em, anh cũng áy náy lắm, nó là kỷ vật mẹ em để lại. Nhưng anh đã
nghĩ trăm phương nghìn kế rồi mà vẫn không sao tìm được. Phải chăng
nhờ có mẹ em hiển linh phù hộ?”.

Tôi nghe mà thấy trong lòng trào dâng niềm xúc động.
Chuyện linh thiêng hay không đương nhiên là hơi hoang đường, có điều cuốn
sách này đã trở lại bên tôi trước khi tôi và Chu Nhất Minh cưới nhau,
phải chăng đó là món quà mẹ tôi dành tặng, chúc phúc cho chúng tôi?
Tôi rất muốn tin là vậy.

Ngày đại hỷ của tôi đã đến gần. Dì Thạch bảo tôi
rỗi rãi thì cùng dì ấy đi mua kẹo hỷ. Dì ấy không dám tự ý mua vì
sợ mua về tôi lại không thích. Dì ấy nhắc tôi mới nhớ, kẹo hỷ,
thiếp mời, mấy thứ lặt vặt này tôi vẫn chưa để ý tới.

Chạy ra chợ mua kẹo nhưng từ đầu đến cuối chẳng vừa
mắt loại nào, mấy loại kẹo đó bao bì đều rập khuôn như nhau, trông
rất bình thường. Tôi quyết định dùng chiêu cũ là lên mạng tìm, vừa
rẻ vừa có nhiều mẫu mã để lựa chọn. Mẫu mã thiệp cưới, kẹo hỷ
trên mạng rất phong phú, đa dạng, tôi và Chu Nhất Minh nhìn hoa cả
mắt, cuối cùng cũng chọn được loại ưng ý. Đặt mua xong là sản phẩm
đến tay ngay.

Bên chuyển phát nhanh đưa đến một chiếc thùng lớn,
có tám loại kẹo hỷ khác nhau, mỗi loại hơn chục gói, giờ còn phải
cho vào từng hộp giấy nhỏ có hình cô dâu, chú rể nữa, rất mất thời
gian. Chiếu theo danh sách khách mời mà bố mẹ hai bên đã soạn thì ít
nhất phải đóng ba trăm hộp kẹo hỷ.<>

Công trình này cũng không phải là nhỏ, cho nên suốt
mấy tối liền tôi đều trưng dụng Điền Tịnh sang đóng hộp giúp. Cô ấy
là một người bạn tốt, hễ gọi là có mặt ngay nhưng miệng thì luôn
biểu thị sự bất mãn: “Có nhầm lẫn gì không thế, cậu kết hôn hay
mình kết hôn? Kẹo hỷ mà cũng phải gọi mình sang đóng gói hả?”.

Tôi mặt mày rạng rỡ. “Tặng không cho cậu cơ hội rèn
luyện, cậu còn không cảm kích. Đi cùng mình nhiều ngày như vậy, sau
này kết hôn tha hồ có kinh nghiệm”.

Chúng tôi ba người đóng gói theo dây chuyền sản xuất,
trước tiên tôi gấp hộp, sau đó đưa Chu Nhất Minh bỏ tám chiếc kẹo
vào, rồi đưa cho Điền Tịnh lấy