XtGem Forum catalog
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325104

Bình chọn: 10.00/10/510 lượt.

ch và vẽ
lại hai đường mới. Trang điểm đến mức tôi hoàn toàn không còn là tôi
nữa. Chu Nhất Minh nhìn thấy vậy cứ cười suốt. “Em là ai thế? Hình
như anh không quen biết em thì phải?”.

Thực ra anh ấy cũng có trang điểm, nhưng con trai trang
điểm không nhiều nên vẫn giữ được dung mạo thường ngày. Anh ấy mặc
một bộ vest đen được là phẳng phiu, ve cài áo màu vàng lấp lánh, ăn
mặc như vậy trông rất phong độ. Tôi cũng không nhịn được cười. “Chủ
tịch Chu, hôm nay trông anh rất ra dáng
chủ tịch!”.

Bộ ảnh cưới đó chúng tôi chụp đến gần mười hai giờ
đêm mới xong, tổng cộng thay ba bộ y phục: một váy cưới, một bộ lễ
phục và một bộ áo dài truyền thống Trung Quốc. Bộ áo dài mặc là
buồn cười nhất, bộ của tôi đỏ chót đầy hình rồng phượng, còn Chu
Nhất Minh mặc một chiếc áo choàng dài, trên đầu còn đội một chiếc
mũ quả dưa, đuôi mũ còn có bím tóc tết dài, nhìn hệt như các lão
thần thời nhà Thanh.

Nhìn anh ấy mặc bộ quần áo đó đứng trước ống
kính, tôi cười gần chết. “Chủ tịch Chu… không đúng, phải gọi anh là
Chu lão gia mới đúng, không biết dòng tộc họ Chu có mấy trăm mẫu
đất?”.<>

Mặc quần áo kiểu cổ trang, chụp ảnh cũng mang đậm
phong cách cổ trang. Ví dụ như cánh tay hai người vào bái đường, tân
lang cõng tân nương vào động phòng hoa chúc, tân lang vén khăn trùm đầu
của tân nương lên, v.v… Ấy vậy mà bộ ảnh lại rất đẹp, khi chọn ảnh
hầu như cái nào tôi cũng lấy, tất cả đặt ở nhà mới thì mới có
hương vị của tân hôn.

Mà tôi cũng rất thích bộ lễ phục cưới truyền thống
màu đỏ chót đó nên ngay sau hôm đi chụp ảnh cưới về, tôi liền ra một
cửa hàng áo cưới đặt may một bộ áo cô dâu màu đỏ chót. Lười đi tham
khảo nhiều nơi, tôi đặt ngay một bộ ở trên phố. Tôi còn trêu Chu Nhất
Minh: “Có cần may cho anh một bộ áo choàng dài không?”.

Anh ấy cười ha ha. “Em tha cho anh đi!”.

Ba bộ lễ phục cho ngày cưới đều đã chuẩn bị ổn
thỏa, cũng coi như một việc lớn đã xong. Nội thất trong nhà cũng đã
đặt rồi, người ta sẽ giao đến tận nơi. Còn chuyện đặt tiệc nhà hàng
thì đã có các bậc tiền bối của hai bên gia đình lo liệu, chúng tôi
không quan tâm, cũng coi như đỡ được một gánh nặng.

Vừa vặn kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, trường mầm non
cũng sắp khai giảng, khi tôi trở lại trường làm việc, mặt mũi tươi cười
rạng rỡ, miệng ngân nga một điệu hát dân gian.

Khi con người ta gặp chuyện vui thì tinh thần cũng
trở nên sảng khoái, yêu đời. Tôi hoan hỷ đến mức vừa bước vào văn
phòng là mọi người đã nhận ra ngay. Có người tò mò hỏi tôi có
chuyện gì mà vui thế, hay là nhặt được năm triệu?

Tôi mỉm cười trả lời: “Còn vui hơn cả nhặt được năm
triệu tệ, tôi tìm được một phiếu ăn dài hạn. Hai tháng nữa sẽ là
ngày đại hỷ của tôi, đến lúc đó mời mọi người tới uống rượu hỷ!”.

Công bố của tôi khiến các đồng nghiệp rất bất ngờ,
trước khi nghỉ hè tôi vẫn còn đơn thân lẻ bóng, sao chỉ qua một kỳ
nghỉ đã công bố sắp kết hôn? Mới nghe nói trên trời rơi xuống một em
Lâm, chứ chưa từng nghe nói trên trời rơi xuống một anh Bảo[1'>.

[1'> Một câu thành ngữ, ý nói gặp được chuyện tốt
lành. Ở đây tác giả muốn chơi chữ, Lâm và Bảo là hai nhân vật trong
“Hồng lâu mộng”.

Đức lang quân tương lai đó của tôi từ đâu chui ra, mọi
người đương nhiên vừa nghi hoặc vừa tò mò muốn biết.

Tôi tất nhiên phải phụ trách giải đáp thắc mắc này:
“Thực ra trước đây tôi và anh ấy yêu nhau rồi, chỉ là chưa công bố mà
thôi. Có lần đã bị giáo viên ở trường ta bắt gặp, La Lợi từng nhìn
thấy tôi và anh ấy cùng đi ăn với nhau”.

La Lợi ngớ người, buột miệng nói: “Là cái anh chàng
lùn đó hả?”.

Tôi không hề oán giận, vẫn mỉm cười nói: “Ừ, chính
là anh ấy. Ngày trước tôi cũng chê anh ấy lùn nhưng bây giờ tôi cảm
thấy cao thấp không phải là vấn đề. Napoléon có lùn không? Nhưng ông
ấy có thể làm hoàng đế châu Âu đấy. Picasso có lùn không? Nhưng điều
đó cũng không ngăn cản ông ấy trở thành một họa sĩ thiên tài”.

Tôi bê nguyên lời của Chu Nhất Minh ra nói với vẻ rất
hùng hồn. La Lợi thấy đúng nên cũng không phản đối gì thêm, chỉ nói:
“Chúc mừng, chúc mừng!”.

Những đồng nghiệp khác cũng nói lời chúc mừng.

Cô giáo Tôn cao tuổi nhất còn nói thêm: “Tiểu Yên,
trước tìm đối tượng cháu luôn nhấn mạnh phải tìm người cao, không cao
không lấy, cô cảm thấy như vậy không thỏa đáng. Chọn đàn ông sao có
thể chỉ nhìn vào mặt đó được,