Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325172

Bình chọn: 7.00/10/517 lượt.

t định đưa ra những biện pháp cứng rắn, tập
hợp một đội lớn những nhân viên, kết hợp với đồn công an và hội Công
thương cùng vào cuộc. Chu Nhất Minh cũng bị phái đi tham gia chiến
dịch này.p>

Buổi tối không có việc gì làm, tôi liền ở nhà thu
dọn đồ đạc, đồ nội thất và đồ gia dụng ở nhà mới đã sắp xếp đâu
vào đấy cả rồi, những ngày này tôi bắt đầu chuyển dần quần áo, đồ
dùng cá nhân sang bên ấy. Cứ nhét đầy va li rồi để xuống cuối
giường, đợi ngày mai Chu Nhất Minh đến giúp tôi chuyển đi là xong.

Đồ đạc, quần áo trong phòng đang lanh tanh bành thì
Điền Tịnh gọi điện, giọng có vẻ căng thẳng: “Mình đang ngồi uống cà
phê với Tạ Đông Phương, đúng lúc gặp một người bạn của anh ấy đến
đây uống cà phê, anh bạn đó vừa từ bến xe ô tô về, nói nhìn thấy
rất nhiều người bán hàng rong và công an, nhân viên ban Quản lý đô thị
đánh nhau, còn có mấy người mặc đồng phục bị thương nữa. Chu Nhất
Minh tối nay tham gia chiến dịch ở bến xe phải không? Chắc anh ấy không
việc gì chứ? Mình gọi điện cho anh ấy mà không thấy nghe máy”.

Cái gì? Tôi nghe mà bủn rủn hết cả người. “Ừ, tối
nay Chu Nhất Minh cũng ở đó. Điện thoại của anh ấy không có ai nghe
à? Để mình gọi thử xem!”.

“Ừ, cậu gọi thử đi. Quán cà phê này cách bến xe
không xa, bây giờ mình và Tạ Đông Phương sẽ đến đó ngay xem tình hình
thế nào. Giữ liên lạc nhé!”.

Quả nhiên điện thoại của Chu Nhất Minh không có ai
nghe máy, chuông kêu mãi mà không thấy tiếng anh ấy trả lời. Tôi vừa
sợ vừa lo lắng, cứ tưởng tượng lung tung. Anh ấy xảy ra chuyện rồi,
anh ấy bị thương rồi, anh ấy bị thương đến mức… Tôi không dám nghĩ
tiếp nữa.

Trời ơi! Chỉ còn mấy hôm nữa là tôi và Chu Nhất Minh
cử hành hôn lễ. Thời gian này anh không được đối xử tàn nhẫn với em,
đừng để bất hạnh ập xuống đầu em như thế! Tôi tự nhủ. Tôi không thể
không tưởng tượng ra cảnh nhân vật nữ chính trong bộ phim truyền hình
cũng gặp bất hạnh như vậy. Trong thời khắc đáng lẽ là hạnh phúc
nhất thì lại phải lâm vào cảnh tận cùng của bất hạnh. Tôi chưa từng
làm điều gì xấu xa, chắc sẽ không bị báo ứng như vậy chứ?

Điện thoại không liên lạc được, tôi cũng chỉ có thể
vội vàng chạy ra bến xe thôi. Nửa đường nhận được điện thoại của
Điền Tịnh, câu đầu tiên đã khiến tôi thấy yên tâm: “Bọn mình đã tìm
thấy Chu Nhất Minh rồi. Anh ấy không việc gì cả, trong đám nhân viên
bị thương không có anh ấy”.
Thề có Chúa, hai mươi bảy năm sống trên đời, đây là
câu nói dễ nghe nhất mà tôi từng được nghe! Người đàn ông của tôi đã
không việc gì, anh ấy vẫn bình thường, nguồn hạnh phúc của tôi vẫn
có thể tiếp tục chảy.

Khi tôi vội vàng đến bến xe, chiến dịch liên hợp
thực thi pháp luật về cơ bản đã kết thúc. Nhân viên cũng đã rời
khỏi, hiện trường là một cảnh tượng hỗn độn. Những người dân đến
xem cũng dần tản đi, Điền Tịnh và Tạ Đông Phương vẫn còn ở đó, kể
lại cho tôi toàn bộ sự việc mà hai người đã mắt thấy tai nghe. Thì
ra, sau khi hơn chục chiếc xe ô tô của cơ quan công an, ban Quản lý và
hội Công thương ập đến, những người bán hàng rong liền nhận thức
được hôm nay chính quyền sẽ xử lý nghiêm khắc chứ không còn lấy giáo
dục làm trọng nữa, người nào người nấy vội vàng đẩy xe hàng tản
đi. Nhưng nhiều người, nhiều xe cùng nhau phối hợp như vậy thì bọn họ
có chạy đằng trời. Chưa chạy được mấy bước đã bị nhân viên ban Quản
lý đô thị và công an tóm gọn, không cần biết đúng sai, cứ nhấc xe ba
bánh cho lên xe tải rồi nói sau.

Thấy không còn lối thoát, một số người bán hàng
rong “chinh chiến sa trường đã lâu” bắt đầu chơi xấu, la lối, khóc lóc
om sòm.

Có một người phụ nữ còn lăn ra đất ăn vạ, vừa lăn
lộn vừa xé quần xé áo của mình rồi đổ cho nhân viên ban Quản lý đô
thị. Có ông còn tự phang chai rượu vào đầu mình, cho máu chảy ròng
ròng xuống mặt rồi ôm chặt lấy cảnh sát, không chịu buông, gào lên
nói cảnh sát đánh anh ta vỡ đầu. Còn có mấy cánh đàn ông cầm dao,
cầm gậy các loại hùng hổ đòi đánh nhau, ai mà đe dọa tịch thu xe ba
bánh là bọn họ quyết đòi mạng người ấy. Dữ tợn nhất là một người
đàn ông béo bán đồ chiên rán, anh ta hắt cả chảo dầu nóng vào đám
nhân viên ban Quản lý, làm mấy người bị thương.

Một đồng nghiệp của Chu Nhất Minh bị bỏng ở chân
phải, giờ đang điều trị ở bệnh viện.

Điền Tịnh nói với tôi: “Chủ tịch Chu
nhà cậu cũng đi cùng vào viện rồi, anh ấy bảo cậu cứ về nhà đợi


Old school Easter eggs.