
anh ấy, lát nữa anh ấy sẽ qua tìm cậu”.p>
Khoảng mười một rưỡi Chu Nhất Minh mới trở về, đứng
ở dưới lầu gửi cho tôi một tin nhắn: “Anh đã về đến dưới lầu rồi,
bố em và dì Thạch chắc đã ngủ rồi hả? Anh không lên nữa”.
Tôi vừa nhìn thấy tin nhắn đã vội vàng chạy xuống
lầu, lao thẳng vào lòng Chu Nhất Minh. Sau khi bị một phen hú vía, anh
ấy như người từ cõi chết trở về, khiến trong tôi dấy lên cảm giác
trân trọng bội phần.
Anh ấy vỗ vỗ vào lưng tôi như đang dỗ dành một đứa
trẻ. “Sợ lắm phải không? Không sao, em nhìn anh vẫn khỏe mạnh đấy
thôi”.
Tôi vẫn còn sợ hãi. “Nhưng vừa nãy em suýt nữa bị
anh dọa cho chết rồi, sao mãi anh không chịu nghe điện?”.
“Bọn anh khi làm nhiệm vụ không được phép mang điện
thoại theo, em quên rồi à?”.
Đúng rồi, hoảng quá tôi không còn nhớ được gì nữa,
trong lòng chỉ thấy lo lắng, bất an!<>
“Được rồi, đừng nhăn nhó mặt mày nữa! Nào, Bé bự,
cười một cái cho anh trai xem nào. Nếu không, anh trai cười cho em xem
nhé!”.
Anh ấy nhe cả hàm răng trắng như tuyết ra trước mặt
tôi, cố gắng cười. Tôi bị anh ấy trêu cho cười khì khì. “Đáng ghét,
cũng biết huyên thuyên pha trò rồi đấy!”.
“Sao lại nói anh trai đáng ghét, anh trai còn mua quà
cho em đây này. Nếu em còn chê anh đáng ghét, anh sẽ không đưa quà cho
em nữa”.
“Anh mua quà gì thế? Em muốn, mau đưa em xem!”.
Chu Nhất Minh cười hì hì rồi mở cốp phía sau xe đạp
điện, lấy ra một chiếc túi rất đẹp. Vừa nhìn thấy cái logo ngoài
chiếc túi, tôi đã biết ngay anh ấy mua cái gì. Quả không sai, trong
túi là bộ đồ lót màu đỏ tuyệt đẹp như hình cánh bướm ấy.
Tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên. “Sao anh biết em thích
bộ này? Sao anh vẫn có thời gian chạy đi mua?”.
“Tuy anh trai không biết em thích bộ này nhưng anh trai
có nội gián! Sẩm tối, khi gọi điện cho em, nghe là biết em vẫn thích
bộ này nên gọi cho Điền Tịnh nhờ cô ấy mua hộ, để khiến em bất ngờ.
Vui phải không? Nào, cười một cái cho anh trai xem nào, cười tươi tươi
một chút!”.
Tôi nhìn anh ấy, miệng cười tươi như đóa hoa nở
rộ. Trước nay tôi chưa từng cười ngọt ngào đến thế, ngọt ngào từ
tận đáy lòng tôi. Đứng trước một người mình yêu thương đồng thời là
người đàn ông yêu thương mình sâu đậm, tôi chẳng có lý do gì lại không
nở một nụ cười ngọt như mật!<>
Cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, dù chẳng phải là
hoàng tử và công chúa. Những con người rất đỗi bình thường như bạn,
như tôi, như anh ấy, tuy xấu xí và ngốc nghếch nhường vậy nhưng chỉ
cần trái tim chân thành và tình cảm dạt dào thì cũng có thể là
“đôi tình nhân ngốc nghếch và xấu xí chỉ có trên trời cao”. Cho dù
tầm thường như tôi đã cũng có thể hạnh phúc như hoa.
Ngày đại hỷ của tôi cuối cùng cũng đã đến. Suốt
cả ngày lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt.
Náo nhiệt nhất là khi nhà trai đến đón dâu.
Sau khi đội ngũ đón dâu hùng dũng dừng lại dưới
lầu, Chu Nhất Minh đi cùng một đoàn rước
dâu do Tạ Đông Phương dẫn đầu tiến đến trước cửa nhà tôi. Còn Điền
Tịnh dẫn đầu một đoàn các chị em canh chừng ở cửa lớn, không cho
bọn họ vào. Theo tập tục cưới hỏi truyền thống, chú rể muốn vào
rước cô dâu đi không phải là chuyện dễ dàng. Cửa này chính là muốn
gây khó dễ và trêu chọc chú rể.
Điền Tịnh chỉ mở rộng cửa phòng, còn cửa chống
trộm bên ngoài vẫn cố thủ khóa chặt. Cô ấy hướng về phía Chu Nhất
Minh đang đứng ở bên ngoài, mỉm cười hỏi: “Anh là ai? Đến đây làm gì?”.
Chu Nhất Minh vội vàng nhét phong bì đỏ vào: “Tôi là
chú rể, đến để đón cô dâu”.
“Ai là cô dâu của anh?”.
“Yên Phiên Phi, cô dâu của tôi tên là Yên Phiên Phi”.
Điền Tịnh vẫn không chịu: “Chú rể kia, muốn đón
được cô dâu dễ dàng, mở cửa thuận lợi thì phải đưa 88.888 tệ, tiền
mặt là tốt nhất, không có thì ngân phiếu cũng được, tiền trao giao
người”.
Phong bì đỏ đựng 88.888 tệ tiền mở cửa thì đương
nhiên không đào đâu ra ngay được, đám người Chu Nhất Minh và Tạ Đông
Phương chỉ còn cách đứng trước cánh cửa chống trộm hướng vào trong
nói lời hay ý đẹp, còn nhét vào cửa một chiếc phong bì đỏ đựng 888
tệ để bày tỏ thiện chí.
Điền Tịnh cười ha ha, nói: “Thôi được, chú rể kia,
bây giờ cho anh vài cơ hội thể hiện, xem biểu hiện của anh thế nào.
Có biểu hiện tốt sẽ mở cửa”.
Chu Nhất Minh đầu gật như tế sao. “Đa tạ tổ chức đã
cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ biểu hiện thâ