
̣t tốt!”.
Điền Tịnh cho Chu Nhất Minh cơ hội biểu hiện chính
là bắt anh ấy hát tình ca, nhưng bất luận thế nào trong bài tình ca
đó cũng phải có tên tôi. Tình ca thì dễ tìm nhưng nhất định phải có
ba từ Yên Phiên Phi thì đúng là hơi hại não. Đám người Chu Nhất Minh
vội vàng vắt óc suy nghĩ giùm anh ấy.
Tạ Đông Phương nghĩ ra đầu tiên, bảo Chu Nhất Minh
hát:
Chim én nhỏ, mặc áo hoa…p>
Anh ấy mới hát được hai câu đã bị Điền Tịnh cười,
ngắt lời: “Không được, không được, bài này không được, đây không phải
tình ca mà là bài hát thiếu nhi”.
Một người khác trong đoàn nghĩ ra: “Phải rồi, đoạn
cuối ca khúc trong phim Hoàn Châu cách cách ấy, tôi nhớ
là có câu em bay đến bên anh gì gì đó”.
Chu Nhất Minh lập tức đổi vai hát:
Anh bay đến bên em, mưa nhẹ nhàng rơi xuống, vòng
tay em ôm trọn lấy anh. Anh bay đến bên em, xa đến đâu cũng không mỏi
mệt, dẫu cho hành trình có đầy đau khổ và nước mắt…
Câu này coi như là hợp lệ nhưng Điền Tịnh vẫn chưa
chịu tha: “Đúng là tình ca nhưng vẫn chưa có tên cô dâu của chúng tôi,
chú rể ơi, nếu anh không nghĩ ra thì chúng tôi tuyệt đối không cho
phép qua đâu”.
Cánh đàn ông bên ngoài ra sức suy nghĩ, cuối cùng
vẫn là tự Chu Nhất Minh nghĩ ra, anh ấy vỗ vỗ vào đầu nói: “Phải
rồi, Hai con bướm, trong ca khúc Hai con bướm có
tên Phiên Phi”.
Chu Nhất Minh lại vội vàng cất tiếng hát:
Tôi và em bay lượn tung tăng[1'>,
quấn quýt dài lâu
Mãi mãi bay nhảy cùng nhau trong cõi hồng trần
này
Theo đuổi cuộc sống của em
Yêu say đắm, tôi ngàn lần trở lại
Không phụ lại tình cảm dịu dàng của tôi, vẻ đẹp
của em<>
Tôi và em bay lượn tung tăng, quấn quýt dài lâu
Mãi mãi bay nhảy cùng nhau trong cõi hồng trần
này
Đợi khi gió thu cuốn lá thu rụng
Có thể cùng em lụi tàn cũng không hối tiếc.
[1'> Phiên Phi nghĩa là bay nhanh, Phiên Phiên Phi là
bay lượn tung tăng.
Tiếng hát vọng vào trong nhà, đến bên tai tôi, nghe
mà thấy trái tim mình rung động. Trong suốt thời gian qua, để tìm
được người ấy, sát cánh cùng bay trong cuộc đời này, thật sự có
thể nói là “ta quay cuồng tìm người trong muôn vạn… chợt ngoái đầu…”
thì ra người đó vẫn luôn ở bên cạnh tôi, nâng đỡ tôi, cùng bước cùng
cười. Và trong những ngày tháng sắp tới, hai chúng tôi vẫn tiếp tục
nắm tay nhau song hành, mãi mãi không bao giờ rời xa.
Chu Nhất Minh yêu quý của tôi ơi, rất lâu, rất lâu
trước đây, chúng ta đã cùng nhau lớn lên; và rất lâu rất lâu sau này,
chúng ta sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc răng long. Quãng đời còn lại
có anh bên cạnh là niềm hạnh phúc nhất đời em!
Sau khi qua được cửa ải thứ nhất, Điền Tịnh tiếp
tục gây khó dễ: “Tiếp theo có một vài câu hỏi, nếu chú rể có thể
trả lời được hết thì sẽ mở cửa cho anh vào. Câu thứ nhất, xin hỏi
cô dâu thích màu gì nhất?”.
Câu này Chu Nhất Minh nắm quá rõ rồi. “Màu đen”.
“Xin hỏi cô dâu thích ăn món gì nhất?”.<>
Câu này Chu Nhất Minh cũng thuộc lòng. “Cô ấy thích
ăn thịt, bất luận là thịt gì”.
“Câu hỏi thứ ba, xin hỏi vòng ba của cô dâu là bao
nhiêu?”.
Câu hỏi này thật làm khó Chu Nhất Minh. “Điều này
làm sao tôi biết được, tôi chưa từng đo thử”.
“Không biết thì sẽ đóng cửa”.
Điền Tịnh làm ra vẻ chuẩn bị đóng cửa, Tạ Đông
Phương vội vàng thò tay vào chặn lại. “Đợi đã, đợi đã, thương lượng,
thương lượng, câu nào không trả lời được chúng tôi sẽ tự chịu phạt.
Phạt chú rể có được không?”.
“Được, phạt chú rể phải nói to một trăm lượt câu:
“Tôi yêu cô dâu Yên Phiên Phi!”.
Chu Nhất Minh ngoan ngoãn đứng bên ngoài nói to đủ
một trăm lượt câu: “Tôi yêu cô dâu Yên Phiên Phi!”, nói gần đủ một trăm
câu thì giọng đã hơi khàn.
Tôi ở trong phòng nghe thấy mà thương quá, vội vàng
gọi Điền Tịnh vào nhắn nhủ: “Đại khái thế là được rồi, cậu định
để chú rể của mình sợ quá chạy mất à? Mình mà không gả đi được,
sẽ chạy sang nhà cậu ăn vạ cả đời đấy”.
Điền Tịnh cười tủm tỉm. “Cậu thấy xót xa hả? Lần
trước một đồng nghiệp của mình cưới, bọn mình còn hành hạ chú rể
khổ sở hơn nhiều, vừa phải nằm sấp chống tay vừa phải giả làm chó
sủa gâu gâu. Nói thực, mình đối xử với Chủ tịch Chu nhà cậu như vậy
là lịch sự lắm rồi đấy. Thôi được, bây giờ bảo anh ấy ký giấy cam
đoan rồi cho anh ấy vào, thế được chưa?”.
Cách một cánh cửa chống trộm, Điền