XtGem Forum catalog
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325194

Bình chọn: 8.5.00/10/519 lượt.

Tịnh cười ha ha
đẩy tờ giấy cam đoan ra cho Chu Nhất Minh. “Này, chú rể, anh xem kĩ
những điều kiện trong tờ giấy cam đoan này, nếu có thể đảm bảo được
thì xin ký tên vào, đọc to một lượt”.

Chu Nhất Minh nhận lấy tờ cam đoan xem kĩ, đám huynh
đệ đi cùng anh ấy cũng nhao nhao vẻ rất hào hứng. “Ôi trời đất ơi!
Đây nào phải là giấy cam đoan, là giấy bán thân làm nô lệ thì đúng
hơn”.

Điều kiện trong tờ cam đoan rất đơn giản.

Tôi xin đảm bảo với bà xã đại nhân:<>

1. Bà xã luôn luôn đúng.

2. Nếu không phải thì nhất định là do tôi nhớ
nhầm.

3. Nếu không nhớ nhầm thì nhất định là do tôi nghe
nhầm.

4. Nếu điều kiện 2, 3 không đúng, vậy thì tuân thủ
điều kiện 1.

Tôi hứa:

Làm tất cả việc nhà (bao gồm cả mát xa cho bà
xã).

Giao tất cả tiền lương (bao gồm cả thu nhập thêm).

Luôn nghe lời bà xã (bao gồm cả những điều sai).

Shopping luôn phải đi cùng (bao gồm cả những nơi
đàn ông không được vào).

Người cam đoan (Ký tên)

Ngày… tháng… năm…

Chu Nhất Minh xem xong liền lập tức ký tên và đọc to
một lượt nên đã vào cửa thuận lợi. Bước qua cửa lớn vẫn còn cửa
nhỏ, tôi bị đám phù dâu bắt trốn vào một trong ba phòng ngủ, đòi anh
ấy phải đoán xem tôi ở phòng nào. Đoán sai lại bị phạt, phạt phải
nằm sấp hít đất hai mươi cái. May mà anh ấy không nhầm, đoán một cái
đúng ngay.

Mở cửa ra, khi vừa nhìn thấy tôi, anh ấy tỏ ra rất
kích động: “Bà xã, gặp được em thật không dễ dàng gì! Cứ như “quá
ngũ quan, trảm lục tướng[2'>” vậy”.

[1'> Có nghĩa là: qua năm cửa ải, chém sáu tướng,
chỉ một việc vô cùng khó khăn.

Tuy được nhìn thấy mặt cô dâu nhưng cũng không có
nghĩa là có thể dễ dàng đưa cô dâu đi được. Bọn Điền Tịnh giấu đôi
giày của tôi đi. Nếu chú rể không tìm được thì đừng nghĩ đến chuyện
rước được dâu.

Một đôi giày để ở nơi nào đó trong số ba phòng ngủ,
hai phòng khách, không phải “mò kim đáy biển” nhưng cũng không phải dễ
dàng gì. Chu Nhất Minh huy động tất cả lực lượng tìm giày khắp các
tủ kệ, xó xỉnh, ở đâu cũng không tìm thấy đôi giầy đó. Cuối cùng
đành nhét phong bì đỏ cho đám phù dâu, xin bọn họ niệm tình gợi ý.

Điền Tịnh nể tình gợi ý cho Tạ Đông Phương. Cuối
cùng cậu ấy cũng tìm được đôi giày đó ở trong thùng gạo, trang
nghiêm như bề tôi lập công nói với Chu Nhất Minh: “Nhất Minh, phải có
thưởng đấy nhé!”.

Chu Nhất Minh vội vàng nhận lấy. “Có thưởng, có
thưởng, về rồi sẽ thưởng”.

Sau khi để tôi đi giày xong, Chu Nhất Minh coi như đủ
điều kiện rước dâu ra khỏi nhà. Mấy ngày sau đó anh ấy vẫn còn xúc
động. “Không dễ chút nào, lấy vợ thật không dễ chút nào!”.

Trêu chọc cô dâu chú rể trong đêm tân hôn vốn là màn
náo nhiệt nhất nhưng chưa đến màn này, Chu Nhất Minh đã phải uống say
rồi mà vẫn không có cách nào vào phòng tân hôn được. Bình thường
tửu lượng của anh ấy cũng khá, nhưng hôm nay khó có thể đấu được
với nhiều người như vậy. Anh ấy luôn là người hiền hòa với mọi
người, bạn bè, bạn học, đồng nghiệp đều đối xử rất tốt, vì vậy
người đến dự tiệc cưới rất đông. Người này, người kia cụng ly chúc
mừng. Tuy có đám phù rể uống đỡ nhưng cũng không thể ứng phó được
với nhiều người như thế. Uống mãi cũng thành say, cuối cùng mấy
người Tạ Đông Phương phải khiêng anh ấy vào phòng tân hôn.

Anh ấy uống say rồi, tục lệ trêu chọc cô dâu chú rể
trong đêm tân hôn cũng chẳng diễn ra được, một đoàn người gồm bạn bè,
người thân vốn háo hức muốn thử những trò tinh nghịch để trêu chọc
chúng tôi cũng đành lần lượt cáo từ ra về. Bố mẹ Chu Nhất Minh bận
rộn cả ngày cũng mệt rồi, sau khi khách khứa về hết, hai người chỉ
dọn dẹp qua loa rồi lui về phòng mình nghỉ ngơi, bảo tôi cũng nghỉ
sớm đi.

Quay trở về phòng tân hôn, nhìn thấy bộ dạng say bét
nhè của Chu Nhất Minh, tôi vừa chán vừa xót xa. Đây là đêm động phòng
hoa chúc của chúng tôi, tôi còn đang khao khát đêm xuân một khắc giá
nghìn vàng, kết quả anh ấy lại say khướt thế này thì còn động với
chả phòng gì nữa! Mất công mong mỏi, haizz, tắm rửa rồi đi ngủ vậy!

Tôi đi vào nhà tắm tắm gội, khi quay trở ra cầm theo
một chiếc khăn mặt ướt, định lau mặt cho anh ấy. Kết quả chiếc khăn
ướt vừa chạm vào mặt, anh ấy liền mở mắt ra, nháy mắt với tôi rồi
cười, nói: “Mọi người về hết rồi hả?”.

Tôi ngây ra một lúc rồi lập tức phản ứng trở lại,
mi