
hững sạp hàng nhỏ mà giữ hoà khí quá thì bọn họ sẽ không sợ, công việc
cũng khó mà suôn sẻ nhưng hung hăng quá cũng không được, dễ dẫn đến tinh thần
chống đối. Điều chỉnh sao cho hợp lý thật không dễ chút nào.
Tôi cũng từng vì thế mà trêu anh ta: “Người ta nói nhân viên
quản lý trị an đô thị quá cường đạo ác bá, có lẽ bọn anh nên học tập cách phục
vụ khách hàng của Đào Bảo[3'> thôi. Về sau cứ thực thi thế này
đảm bảo sẽ không có ai than phiền nữa, ví dụ nói nhẹ nhàng, thân thiện: ở đây không
được phép bán hàng trên vỉa hè đâu; bạn không có giấy phép kinh doanh chúng tôi
đành phải tịch thu thôi; những hàng hoá cần niêm phong chúng tôi sẽ không gửi
trả lại đâu; đừng có chạy, xung quanh đây đâu đâu cũng có người của ban Quản
lý, bạn chạy không nổi đâu...”
[3'> Tên một phố đi bộ chuyên bán quần áo, phụ trang ở
Trung Quốc.
Chu Nhất Minh bị tôi trêu liền cười khoái chí: “Bé bự ơi Bé
bự, em đúng là hạt dẻ cười của anh.”
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm với
anh ta, tôi còn bận chuẩn bị cho buổi gặp mặt ngày mai.
“Anh Nhất Minh là người tốt thì làm việc tốt là chuyện đương
nhiên. Giúp người ta còn muốn được mời ăn cơm thì còn gì thú vị nữa. Anh sang
chỗ khác kiếm ăn đi, hôm nay em không rỗi để tiếp đãi anh, buổi trưa còn phải
đến dự tiệc ở nhà hàng Rome
nữa cơ.”
“Em đi dự tiệc ở nhà hàng Rome cơ à? Wow, đẳng cấp thật đấy, chắc chắn
đồ ăn phải ngon lắm, có thể cho anh đi cùng được không?”
“Không được, em đi xem mặt cơ mà, đưa anh đi thì còn ra thể
thống gì nữa!”<>
“Hả, em mà cũng đi xem mặt cơ à? Bé bự ơi, xem mặt xem miếc
cái gì! Em thế này, người ta vừa nhìn đã thấy sợ rồi.” Đây vốn là câu tôi đã
từng chế giễu anh ta, giờ anh ta trả lại y nguyên, sáu tháng nợ nần trôi qua
nhanh thật! Tôi hằm hằm đuổi anh ta ra ngoài: “Đi mau, đi mau, em còn phải thay
quần áo, trang điểm, không có thời gian đôi co với anh.”
Anh ta bám vào cánh cửa, không dễ gì đi ngay, vẻ mặt xảo
quyệt, cười nói: “Bé bự ơi, lần gặp mặt này có thể sẽ làm em tổn thương tinh
thần đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm đấy. Nhưng không sao, nếu có bị tổn
thương thì cứ đến tìm anh, anh trai sẽ vận công trị thương cho em. Yên tâm, yên
tâm!”
Nghe đến bốn từ “vận công trị thương”, một chân tôi đã đạp
anh ta ra khỏi cửa rồi. “Yên tâm cái con khỉ ấy, lúc đó cái mạng nhỏ của chị đã
đi đời trong tay em rồi!”
Thời thơ ấu, khi còn cùng Chu Nhất Minh nghịch ngợm, phá
phách ở nơi sơn lâm điền dã, tôi từng một lần bị nếm quả đắng. Sự việc lần ấy
đều tại Chu Nhất Minh. Đầu tiên anh ta không nên đề nghị vào rừng moi tổ chim
gì gì đó, nói là moi được trứng chim thì có thể luộc ăn. Tôi chưa từng được ăn
trứng chim nên rất muốn nếm thử xem mùi vị thế nào, liền hào hứng theo anh ta
chui vào rừng.
Kết quả là tổ chim không moi được, lại kinh động đến mấy con
ong vàng, chúng hùng hùng hổ hổ truy sát, hại chúng tôi chỉ còn nước vắt chân
lên cổ mà chạy. Giây phút quan trọng như thế, vậy mà anh ta bỏ tôi lại một mình
chạy thoát thân, mặc kệ tôi sống hay chết.
Trong lúc chạy đua với đám ong vàng, tên Chu Nhất Minh người
bé bé con con bắt đầu phát huy tác dụng, chân như gắn tên lửa, loáng cái đã
chui ra khỏi khu rừng nhỏ. Đáng thương cho tiểu nha đầu mũm mĩm như tôi, chạy
không nổi nên rớt lại phía sau, bị đàn ong hung dữ đuổi kịp, chích tới tấp vào
trán, khóc thét lên. Vậy mà những con ong vàng đáng ghét kia vẫn không thương
tình, tôi đã khóc rồi mà bọn chúng còn đuổi theo, đốt vào cánh tay tôi, hại tay
và trán tôi sưng vù, đau đến muốn chết.
Tôi gào khóc thảm thiết, chạy ra khỏi khu rừng nhỏ, bọn ong
vàng mới thôi không đuổi theo nữa. Chu Nhất Minh nhất thời trong lúc hoảng loạn
đã bỏ tôi lại một mình chạy mất, lúc này nghĩ lại cũng thấy hơi xấu hổ, liền
lần theo tiếng khóc mà quay lại tìm tôi. Thấy tôi bị thương thì muốn lấy công
chuộc tội, xung phong vận công trị thương cho tôi.
Những động tác vận công trị thương của anh ta hoàn toàn bắt
chước những hiệp khách giang hồ ở trong phim chưởng. Trẻ con ngây thơ không
hiểu gì, ngốc nghếch cứ tưởng những gì diễn trong phim là thật. Anh ta bảo tôi
vén áo lên, ngồi quay lưng lại, xếp bằng ngay ngắn, sau đó anh ta cũng ngồi
xuống đằng sau tôi, hai lòng bàn tay ốp vào lưng tôi như thật, miệng ê a vận
công: “Hự... hự... hạ... Thấy thế nào? Bé bự có thấy đỡ tí nào không?”
Đỡ cái con khỉ ấy! Biện pháp vận công trị thương của anh ta
chẳng có tác dụng gì cả, tôi cảm thấy chỗ bị ong đốt càng lúc càng đau, lại còn
chóng mặt, buồn nôn nữa. Muốn bảo anh ta là tôi cảm thấy đau hơn lúc nãy nhưng
vừa mở miệng, chưa kịp nói lời nào thì mắt mũi đã tối sầm lại, sau đó bất tỉnh
nhân sự, không biết gì nữa.<>
Sau khi tỉnh lại mới thấy mình đang nằm ở bệnh viện truyền
nước, mẹ tôi ngồi bên, vừa thương vừa giận mắng: “Tiểu nha đầu chết tiệt này,
lần sau còn dám chui vào rừng nữa là mẹ đánh gãy chân!”
Thấy tôi bị thương, mẹ tôi cũng chỉ mắng thôi, còn Chu Nhất
Minh thảm hại hơn n