Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324155

Bình chọn: 8.00/10/415 lượt.

hiều vì can tội khiến tôi ra nông nỗi này. Chuyện lần này mẹ
anh ta rất tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng, nghe đâu anh ta bị đánh đến
mức chiếc chổi lông gà bị gãy làm đôi, còn anh ta toét hết cả mông.

Mẹ anh ta đã đánh còn đưa ra điều kiện: “Vì dạy bảo con mà
chiếc chổi lông gà của mẹ bị hỏng, con phải đền, phải đền cho mẹ chiếc chổi
lông gà mới!”<>

Anh ta oan ức khóc ré lên: “Hu... hu... hu, con có bắt mẹ
đánh đâu, đánh hỏng rồi còn bắt con đền! Hu... hu... hu!”

Sau chuyện đó, ba ngày liền tôi không thèm đoái hoài gì đến
Chu Nhất Minh.Tôi hận anh ta không có nghĩa khí, tai vạ đến nơi mà còn bỏ tôi
lại một mình chạy mất, hại tôi bị đám ong đốt, phải vào viện.

Về sau anh ta tìm đến cửa xin lỗi làm hoà, nói dù sao anh ta
cũng bị mẹ đánh cho một trận tơi bời rồi, còn vạch mông cho tôi xem, những vết
chổi lông gà hằn lên tấy đỏ. Điều này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều,
suy cho cùng cũng không chỉ mình tôi bị đen đủi! Sau khi đã trút được cơn giận,
tôi liền khoan hồng đại lượng bắt tay làm hoà với anh ta.



Mười hai giờ trưa, trong căn phòng số 5 của nhà hàng Rome, màn kịch gặp mặt
chính thức bắt đầu.

Đến tham dự bữa tiệc gặp mặt này, tôi ăn mặc, trang điểm rất
cẩn thận, dì Thạch cũng luôn miệng khen tôi hôm nay trông rất xinh. Tôi tự tin
cùng dì đi đến nhà hàng Rome
nhưng khi vừa nhìn thấy đối tượng gặp mặt, tôi lập tức cảm thấy mất hết tự tin.

Anh chàng tốt nghiệp tiến sĩ nước ngoài này nhìn không giống
một vị tiến sĩ chút nào mà giống một vận động viên thì đúng hơn: cao ráo, khoẻ
mạnh, khôi ngô, tuấn tú. Anh ta lịch sự tự giới thiệu: “Xin chào, anh là Đới
Thời Phi.”

Giọng nam trung rất dễ nghe, tôi cũng cố gắng nói thật dịu
dàng, từ tốn: “Xin chào, tên em là Yên Phiên Phi.”

Anh ta đến cùng bác mình, bác ấy đứng bên cười nói: “Ồ, tên
của hai đứa đều có chữ “Phi”, thật trùng hợp!”

Lần gặp mặt này, tôi và Đới Thời Phi, hai nhân vật chính,
đều có chút ngại ngùng nên chuyện trò không nhiều. Ngược lại, dì Thạch và bác
của anh ta nói chuyện không ngừng để tránh cho “sân khấu” vắng vẻ. Mặc dù kết
thúc buổi gặp mặt, dưới sự khuyến khích của hai “phụ huynh”, tôi và Đới Thời
Phi đã trao đổi số điện thoại nhưng tôi nghĩ chắc anh ta sẽ không liên lạc với
tôi nữa, anh ta xuất sắc như thế, con gái xinh đẹp cỡ nào mà không tìm được,
tôi là cái gì chứ! Tôi chẳng thấy có lý do gì để anh ta đến tìm tôi lần nữa.
Anh ta còn cần phải giới thiệu đối tượng nữa sao? Điều kiện tốt như thế...

Nói thực, ngoại hình của Đới Thời Phi khá phù hợp với yêu
cầu về người bạn trai lý tưởng của tôi, nhưng những người đàn ông như thế này
lại chẳng bao giờ để mắt đến tôi. Ai bảo tôi không phải là tuyệt sắc giai nhân
cơ chứ!

Đã không phải tuyệt sắc giai nhân mà còn mơ mộng lấy được
một chàng hoàng tử bạch mã. Haizz, chẳng có cách nào, là con gái ai chả mơ
mộng, chỉ khác nhau là tỉnh mộng sớm hay muộn mà thôi. Tôi đã hai mươi lăm tuổi
rồi, cũng đến lúc phải tỉnh mộng. Còn muồn tìm bạch mã hoàng tử gì chứ? Đã bao
năm trôi qua, đừng nói hoàng tử, ngay cả bạch mã tôi cũng chẳng gặp lấy một
con.

Sau lần gặp mặt này, tôi hoàn toàn không ôm hy vọng. Nhưng
không ngờ, ngày hôm sau Đới Thời Phi lại gọi điện cho tôi, hỏi buổi tối có thời
gian cùng anh ta đi xem phim không.

Anh ta muốn hẹn hò với tôi, như vậy là anh ta muốn tình cảm
của chúng tôi tiến thêm một bước? Tôi ngất ngây vì sung sướng nhưng đương nhiên
trong điện thoại vẫn cố làm ra vẻ dịu dàng, khiêm tốn: “Vâng, cũng may là tối
nay em không có việc gì.”

Vừa đặt điện thoại xuống tôi liền vứt cái dáng vẻ yểu điệu
thục nữ lên chín tầng mây, vui mừng nhảy cẫng lên. “Oh yeah...”

Khi đó tôi đang cùng Điền Tịnh đi mua sắm. Người ta thường
nói, con gái sau khi bị tổn thương hay thích đi mua sắm, câu này cũng có lý.
Hôm qua, sau khi đi xem mặt về, tôi nhận định là mình đã thất bại, chắc chắn
anh chàng tiến sĩ tốt nghiệp nước ngoài về đó chẳng thích gì tôi, tâm hồn yếu
đuối bị tổn thương vô cùng. Thế nên nửa đêm canh ba trằn trọc không ngủ được,
tôi sống chết gọi điện bằng được cho Điền Tịnh, bắt cô ấy phải đồng ý ngày mai
cùng tôi đi mua sắm, mời tôi ăn cơm để an ủi, xoa dịu đứa con gái đang bị tổn
thương là tôi.

Tuy nhiên, trước khi đãi tôi ăn cơm, cô ấy mới chỉ cùng đi
mua sắm, tôi đã nhận được điện thoại của Đới Thời Phi rồi. Tình thế đảo ngược
đến kinh thiên động địa khiến tôi từ đau khổ hoá vui mừng, cho nên bữa cơm này
tôi không cần Điền Tịnh mời, ngược lại tâm trạng đang rất vui nên tôi tự nguyện
mời cô ấy.

“Lát nữa đi ăn KFC, cậu thích nhất món gà cuộn Mexico, muốn
ăn mấy cái thì ăn, mình mời.”

Điền Tịnh mặt vui như Tết. “Có thể gói mang về không?”

Tôi trừng mắt lườm cô ấy. “Cậu nghĩ hay nhỉ!”

Tôi và Điền Tịnh là bạn học cấp ba, tình bạn vẫn còn duy trì
được đến giờ. Cô ấy là một trong những người bạn gái thân thiết nhất của tôi.

Bố mẹ Điền Tịnh đều làm việc ở ngân hàng nên vào đại học cô


Old school Swatch Watches