
ủa
hai người tiến nhanh gớm nhỉ? Mới quen nhau được hơn một tháng, sao đã có kiểu
nàng dâu đến thăm bố mẹ chồng rồi?”
Tôi tỏ vẻ đắc ý:
“Điều đó cho thấy nhà anh ấy rất hài lòng về mình.”
“Cứ tình hình này
chẳng mấy chốc hai người có thể đi đăng ký kết hôn được rồi.”
Thấy mẹ Đới Thời
Phi háo hức có cháu bế như thế, chẳng lẽ việc này còn không thật sao? Nếu họ
thực sự muốn tổ chức hôn lễ thì tôi cũng đồng ý. Tôi tình nguyện cùng Đới Thời
Phi nắm tay nhau bước vào lễ đường.
Nhưng bố tôi lại
ngăn cản. Ông biết tôi đã đến thăm nhà họ Đới, còn đồng ý với Đới Thời Phi
thường xuyên đến thăm bố mẹ anh ta, vậy mà vẫn chau mày nói: “Có phải hai đứa
tiến triển nhanh quá không?”p>
Tôi không muốn
nghe những lời này, cũng có quyền không nghe, chỉ coi như gió thoảng bên tai.
Dì Thạch vẫn ra mặt giảng hoà: “Thôi mà ông Yên, chuyện của bọn trẻ cứ để kệ
chúng lo liệu.”
Những ngày kế
tiếp, tôi bắt đầu tích cực chạy đến nhà họ Đới, thường xuyên đến thăm hai cụ,
cùng họ chuyện trò, giúp đỡ việc nhà.
Bố mẹ Đới Thời
Phi và tôi cũng coi như cùng ngành, họ là giáo viên trung học, nhưng vì bác gái
từ lâu sức khoẻ đã không tốt nên xin nghỉ hưu sớm để dưỡng bệnh. Nửa năm trước
bà đi kiểm tra sức khoẻ và phát hiện thấy mình bị ung thư vú, sau khi phẫu
thuật vẫn cần hoá trị liệu thường xuyên. Đới Thời Phi về nước cũng là vì lý do
này. Sau khi về nước, anh ấy đã từ chối lời mời làm việc của một vài công ty ở
những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, chọn làm cho một công ty ở tỉnh
nhà, cũng là để thuận tiện về thăm bố mẹ.
“Đới Thời Phi là
một đứa trẻ rất hiếu thảo.”
Bà Đới thường nói
với tôi về con trai mình như vậy, tôi cũng thấy thế. Anh ấy thường xuyên gọi
điện về nhà, kể cả những lúc có việc hay không, ân cần thăm hỏi sức khoẻ của
mẹ, có khi một ngày phải gọi bốn đến năm lần. Sau khi tôi cùng anh ấy về thăm
gia đình, cuối tuần chúng tôi rất ít khi ra ngoài hẹn hò, phần lớn thời gian
đều cùng anh ấy ở nhà chuyện trò với mẹ, đến mức bà phải xua chúng tôi đi dạo,
đi xem phim hay đi đâu đó. Hiếu thảo là một việc tốt nhưng... Dừng ngay, không
được nghĩ nữa!
Hôm đó ở cổng rạp
chiếu phim, Đới Thời Phi gặp người quen, đó là một đôi tình nhân trẻ cũng đang
chờ mua vé. Người đàn ông đó ngẩng lên, nhìn thấy Đới Thời Phi thì hết sức vui
mừng và kinh ngạc. “Đới Thời Phi, cậu cũng đến xem phim à? Phải mấy năm rồi bọn
mình không gặp nhau, thật không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Đới Thời Phi hơi
ngơ ngác. “Ồ, là Dư Ba phải không? Thật trùng hợp quá!”p>
“Ừ, trùng hợp
thật! Sau khi tốt nghiệp trung học chẳng mấy khi được gặp cậu, nghe nói mấy năm
trước cậu và bạn gái cùng đi Mỹ du học. Sao rồi? Thẻ xanh[5'> đến
tay rồi chứ?”
[5'> Thẻ sử
dụng cho những người định cư ở nước ngoài.
Tôi đứng một bên,
tai đột nhiên như ù đi. Bạn gái? Đới Thời Phi cùng bạn gái đi Mỹ du học?
Đới Thời Phi ho
nhẹ một tiếng vẻ mất tự nhiên rồi nói lảng sang chuyện khác: “Mình về nước làm
việc rồi. Nước Mỹ tốt thật đấy nhưng cuối cùng bọn mình cũng chỉ là công dân
hạng hai, chi bằng về nước làm công dân hạng nhất vẫn hơn.”
Bộ phim sắp đến
giờ công chiếu, anh chàng người quen đó không làm phiền Đới Thời Phi nữa, nhiệt
tình để lại số điện thoại và nói có thời gian sẽ liên lạc, sau đó cùng bạn gái
bước vào rạp.
Đới Thời Phi mua
được vé xong, tôi cũng cùng anh ấy bước vào rạp. Tôi xem rất lơ đãng, trong đầu
luẩn quẩn mãi câu nói nghe thấy khi nãy. Năm đó, Đới Thời Phi cùng bạn gái sang
Mỹ du học, giờ lại một mình trở về. Bạn gái anh ấy thì sao? Chắc hẳn đã chia
tay rồi. Vậy cô gái đó là người như thế nào? Cô ấy nỡ đá một người bạn trai tốt
như vậy sao? May mà cô ấy nỡ, chứ không đã chẳng đến lượt mình.
Cuộc sống kỳ diệu
như vậy đấy. Trong khi bạn khổ sở theo đuổi thì người khác lại thờ ơ, xem
thường. Còn khi bạn vứt đi như vứt một mớ giẻ rách thì người khác mong cũng
không được!
Sau khi xem xong
phim quay về nhà, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của Chu Nhất Minh: “Bé bự,
anh trai vừa ở rạp chiếu phim, nhìn thấy em và anh chàng cao to, đẹp trai,
phong độ của em đấy.”
Hey, vừa nãy Chu
Nhất Minh cũng ở rạp mà sao tôi không nhìn thấy nhỉ? Cái tên “Vi sinh vật” này
vốn đã là mục tiêu khó phát hiện rồi.
“Anh nhìn rồi,
thấy thế nào? Không phải em thổi phồng lên chứ? Anh bạn trai tiến sĩ của em
thật sự rất tuyệt vời.”
“Anh trai thừa
nhận đúng là không tồi, nhìn còn có phần giống hoàng tử bạch mã ấy chứ. Nhưng
anh trai không hiểu bát thịt kho tàu ngon như thế, sao người ta lại để cho em
có cơ hội giơ đũa gắp nhỉ?”
“Em có cơ hội đấy
thì sao? Ghen tỵ à? Nóng mắt à?”
“Anh trai không ghen tỵ. Nói cho em biết, tối nay anh cũng
có mỹ nhân ở bên cạnh. Còn là một cặp nữa nhé, trái ôm phải ấp thoải mái.”
Hừ, tôi còn lạ gì anh ta nữa!” Một cặp mỹ nhân của anh chắc
là hai đương kim tiểu thư song sinh con của cô chị họ anh chứ gì?”
Con gái bác cả của Chu Nhất Minh có hai đương