Polaroid
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324225

Bình chọn: 7.5.00/10/422 lượt.

ng!

“Yên Phiên Phi,
em tan làm rồi hả? Tối nay có rỗi không, mình cùng đi ăn nhé!”

Ôi! Đây là lần
đầu tiên anh ấy hẹn tôi mà không phải là cuối tuần, tôi vừa mừng vừa lo. “Sao
hôm nay anh lại về? Chẳng phải cuối tuần anh mới từ thành phố về sao?”

“Mẹ anh không
được khoẻ nên anh xin nghỉ phép về thăm.”

Tôi lập tức tỏ ra
quan tâm: “Bác gái không được khoẻ ạ, không nghiêm trọng chứ anh?”

Anh ấy chỉ nói
cũng bình thường rồi hỏi rõ tôi có còn ở trường không, lát nữa sẽ lái xe đến
đón tôi đi ăn.

Mười lăm phút
sau, tôi ra cổng trường đứng đợi chiếc xe Mazda của Đới Thời Phi. Sau khi lên
xe, anh ấy lịch sự hỏi tôi muốn đi ăn ở đâu. Vừa nhắc đến ăn, cái bụng tôi đã
hăng hái kêu ùng ục, còn kêu rất to nữa, như thế sợ không ai nghe thấy vậy.

Tôi ngượng chín
cả mặt. Cái bụng chết tiệt này, chuyên gây rắc rối! Lần trước vấn chưa đủ phiền
phức à? Đới Thời Phi cũng nghe thấy, nói: “Em đói lắm rồi phải không? Trên xe
có mấy chiếc bánh quy sô cô la đấy, hay là ăn tạm một chút đi.”

Tôi thực sự rất
đói, liền bất chấp tất cả, cầm chiếc bánh quy sô cô la lên cắn một miếng. Sau
khi tiếng ùng ục lắng xuống mới có sức nghĩ xem làm cách nào để ứng phó với cục
diện trước mắt.<>

Để tránh Đới Thời
Phi có cảm giác tôi như một con sói háu đói, tôi liền đem chuyện của Tiểu Kiệt
ra kể. Tôi nói hôm nay vì tận tâm tận lực chăm sóc một đứa bé bị tiêu chảy, bận
đến mức không kịp ăn trưa cho nên đói quá, gần ngất đi.

Trong khi tường
thuật lại sự việc, tuy lời lẽ có chút phóng đại nhưng rốt cuộc vẫn dựa trên cơ
sở có thật, chỉ làm cho mình cao giá hơn một chút thôi, không tính là phóng đại
quá chứ?

Đới Thời Phi nghe
rất tập trung và nghiêm túc, còn khen ngợi tôi: “Yên Phiên Phi, em đúng là
người có tấm lòng nhân ái, lại rất kiên nhẫn, biết chăm sóc người khác.”

Được Đới Thời Phi
khen, tôi cảm thấy hôm nay phải giặt hai chiếc quần bốc mùi cũng đáng. Câu nói
tiếp theo của anh ấy càng khiến tôi vạn phần kinh ngạc. “Yên Phiên Phi, hay tối
nay đến nhà anh ăn cơm nhé? Bố mẹ anh rất muốn được gặp em.”



7.

Tôi nằm mơ cũng
không tưởng tượng nổi lại nhanh như thế, Đới Thời Phi muốn đưa tôi về nhà anh
ấy ăn cơm. Cuối tuần trước, sau khi đi leo núi về, tôi còn nghĩ chuyện của
chúng tôi chưa đâu vào đâu đã vội kết thúc rồi. Không ngờ đã không kết thúc còn
có bước tiến nhảy vọt thế này. Tôi có thể coi là nàng dâu xấu xí chuẩn bị đi
gặp bố mẹ chồng không?

Cảm ơn Đức Mẹ
Đồng Trinh Maria, đội ơn Đức Chúa Jesus, cảm ơn Quan Thế Âm Bồ Tát, cảm ơn Đức
Phật từ bi... Tôi cảm động đến mức dường như đem tất cả các vị thánh thần Đông,
Tây ra lần lượt cảm ơn hết.

Ngồi trong phòng
khách nhà họ Đới, khi đón nhận hai cặp mắt đang quan sát mình, lúc đầu tôi hơi
căng thẳng, nhưng may bố mẹ anh ấy đều dễ gần, dần dần tôi mới thoải mái hơn.

Nhìn vẻ mặt bà
Đới đúng là đang bị ốm, tôi đương nhiên phải tỏ ra quan tâm: “Bác ơi, cháu nghe
Đới Thời Phi nói bác không được khoẻ, không sao chứ ạ?”

“Không sao, không
vấn đề gì nữa rồi, là Thời Phi lo lắng quá thôi.”

Bà Đới không hề
nhắc đến bệnh tình của mình, tất cả sự chú ý đều dồn vào tôi. Khuôn mặt hiền
hậu khẽ mỉm cười, bà kéo tôi lại hỏi han, tôi cố gắng tỏ ra tốt nhất có thể để
lấy lòng bác gái. Từ đầu chí cuối, trên khuôn mặt bà luôn nở nụ cười, càng cười
trông càng hiền hậu. Tôi có thể cảm nhận được bà rất hài lòng về tôi.

Cảm giác này được
khẳng định khi tôi nghe lỏm được cuộc đối thoại của bố mẹ Đới Thời Phi. Sau khi
ăn cơm, tôi tình nguyện đi rửa bát, nghe thấy hai cụ thì thà thì thầm trong
phòng khách.

“Cô bé Tiểu Yên
này cũng được đấy, khuôn mặt bầu bĩnh, tươi tỉnh, nếu mẹ cô bé còn sống chắc
trông cũng phúc hậu lắm.”

“Cần gì phải nói
đến mẹ con bé, nhìn con bé là biết ngay có tướng nhiều con rồi. Nếu Đới Thời
Phi và con bé kết hôn, tôi nhất định sẽ mau chóng có cháu nội bụ bẫm. Tôi mong
có cháu bế lắm rồi đây này.”

Thật ngưỡng mộ
trí tưởng tượng của hai cụ quá! Tôi chẳng qua cũng chỉ là lần đầu tiên đến chơi
nhà, thế mà hai cụ đã nghĩ đến chuyện bế cháu rồi. Còn dáng vẻ “châu tròn ngọc
sáng” của tôi, trong mắt họ lại thành ra phúc hậu, tướng nhiều con, cho tôi
thêm mấy điểm, trong lòng không khỏi mừng thầm.p>

Khi Đới Thời Phi
đưa tôi về đã nói không giấu giếm: “Bố mẹ anh rất thích em.”

Tôi cố không tỏ
ra quá đắc ý: “Bố mẹ anh nhìn rất đôn hậu, em cũng rất thích họ.”

“Vậy sau này có
thời gian, em hãy thường xuyên đến nhà chơi với họ nhé! Em biết đấy, anh phải
lên thành phố làm việc, cuối tuần mới về nhà, họ rất cô đơn. Nếu em có thể
thường xuyên đến nói chuyện, chắc chắn bố mẹ anh sẽ rất vui.”

“Anh yên tâm, nếu
có thời gian, em sẽ thường xuyên đến thăm hai bác.”p>

Tôi đồng ý ngay,
không thể đổ trách nhiệm cho người khác được. Bố mẹ của bạn trai, tôi không
giúp thì ai giúp?

Biết tôi đã sớm
đến nhà họ Đới ra mắt bố mẹ chồng, Điền Tịnh vô cùng ngạc nhiên: “Quan hệ c