
ận động, không
cẩn thận bị ngã gãy chân, phải bó bột nằm trên giường hàng tháng trời, đều là
tôi bổ túc cho anh ta cả.
Ai bảo nhà tôi gần nhà anh ta? Là hàng xóm láng giềng thân
thiết, mẹ anh ta sang nhờ cậy, chẳng lẽ tôi lại không giúp? Thôi thì “quân tử
không chấp tiểu nhân”!
Chu Nhất Minh nằm trên giường bệnh nhìn thấy tôi cũng hơi
ngạc nhiên. “Em đến thật à?”
Đến thì cũng đến rồi, tỏ thái độ thì cũng tỏ thái độ đủ rồi,
tôi làm ra vẻ người lớn, lấy khẩu khí của mẹ vẫn thường dạy tôi ra nói với anh
ta: “Chu Nhất Minh, anh phải học hành cho tốt vào, có biết không hả?”
Tôi đang chân thành và nghiêm túc chỉ bảo thì anh ta lại ôm
bụng cười phá lên. Cười thật không đúng lúc, tôi đến để làm giáo viên giảng dạy
chứ có phải làm diễn viên hài đâu, anh ta cười thế là có ý gì chứ? Tôi ra dáng
một giáo viên trách mắng anh ta: “Anh cười cái gì mà cười! Nghiêm túc một chút
đi!”
Kết quả không như mong đợi, anh ta nghe thấy thế cười càng
dữ hơn, cười cứ như chưa bao giờ được cười ấy. Bạn thử nói xem, thái độ của anh
ta như thế thì học hành cái gì chứ?
Cái tên này đích thực chẳng phải nhân tài trong lĩnh vực học
hành, cần gì phải lãng phí thời gian bổ túc cho anh ta. Nhưng bố mẹ anh ta
không nghĩ vậy, lúc nào cũng cho rằng con trai mình chỉ cần nghĩ thông suốt,
học tập sẽ như ngồi máy bay trực thăng phóng vọt đi. Giờ mới đang học lớp mười,
vẫn còn thời gian để nghĩ thông nên không muốn anh ta một tháng nằm nhà dưỡng
thương mà bỏ bê bài vở, chính vì thế mới nhờ tôi sang giúp.
Nhưng Chu Nhất Minh đâu có muốn học hành gì! Tôi giảng bài
cho anh ta nhưng anh ta chỉ huyên thuyên tán dóc, còn hỏi có phải tôi đang phải
lòng cậu lớp trưởng lớp tôi không. Tôi vô cùng ngạc nhiên, bí mật này lớp tôi
không ai biết, sao anh ta lại nhìn ra nhỉ?
“Bởi vì mỗi lần nhìn thấy cậu ta, em lại giống như người
chết đói lâu ngày vớ được miếng thịt kho tàu, hai mắt sáng lên.”<>
So sánh kiểu gì thế không biết! Hình dung cứ như tôi hận
không thể một miếng nuốt trôi cậu lớp trưởng ấy, tôi có phải là Bạch Cốt Tinh
muốn ăn thịt Đường Tăng sang Tây Thiên thỉnh kinh đâu. Tức quá, tôi liền ném
quyển sách giáo khoa trên tay về phía anh ta. “Là anh thì có! Mỗi lần nhìn thấy
cô lớp trưởng xinh đẹp lớp mình, anh mới giống đứa chết đói lâu ngày vớ được
miếng thịt kho tàu.”
Về sau nghĩ lại, kiểu ví von này cũng thật chuẩn xác. Khi
đó, tôi đối với cậu lớp trưởng lớp tôi, Chu Nhất Minh đối với cô lớp trưởng lớp
anh ta chẳng khác gì đứa chết đói gặp miếng thịt kho tàu, vô cùng muốn ăn nhưng
lại không được ăn, đành nuốt nước bọt mà thôi.
6.
Lại đến cuối tuần rồi, tôi mong đợi nhất ngày này, lại được
cùng Đới Thời Phi hẹn hò.
Sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên là cân thử xem được bao
nhiêu cân. Đứng trên chiếc cân gia dụng xinh xắn, con số trên bàn cân cho thấy
tôi lại gầy thêm được hai cân. Tôi vui như mở cờ trong bụng. Xem ra thuốc giảm
béo vẫn có tác dụng, mỗi tội số lần đi vệ sinh nhiều hơn một chút.
Sau khi quen biết Đới Thời Phi, tôi lại tiếp tục uống thuốc
giảm béo mua lần trước. Tôi cần phải giảm cân, phải nhanh chóng chia tay cái
biệt danh “Bé bự” mới được. Tôi không muốn khi đi cùng Đới Thời Phi, người ta
sẽ nhìn chúng tôi bằng con mắt “hai người này không xứng đôi cho lắm.”
Tuy uống thuốc giảm béo hơi phiền toái, ví dụ như ăn không
thấy ngon miệng, bị tiêu chảy... và một số tác dụng phụ khác, nhưng vì tình
yêu, chúng ta cần phải kiên trì, khổ sở một chút có đáng gì, giống như nàng
tiên cá trong truyện của Andersen ấy, đau khổ vì tình yêu nhưng lại coi đó là
hạnh phúc. Uống hết liệu trình này tôi sẽ mua tiếp một liệu trình nữa, đã xác
định thì quyết không lùi bước, tôi không tin mình không giảm được cân. Lần này
quả nhiên đã gầy đi trông thấy.
Hôm nay Đới Thời Phi hẹn tôi ra ngoại thành leo núi, anh ấy
rất thích các môn thể thao ngoài trời.<>
Nói thực, tôi mập mạp thế này nên ngại nhất là vận động.
Trước đây, tôi đã từng vì giảm béo mà bỏ ra hơn một nghìn tệ mua thẻ tập thể
dục thẩm mỹ một năm ở câu lạc bộ thể thao, kết quả đi được vài buổi thì vứt xó.
Quá mệt, chạy trên máy chạy chưa được năm phút đã thở hồng hộc như trâu, mồ hôi
vã ra như tắm, ngồi nghỉ rồi không muốn đứng dậy nữa. Miễn cưỡng cố gắng nhưng chịu
không nổi, cuối cùng phải lên mạng giao bán với giá rẻ.<>
Nhưng lần này là Đới Thời Phi hẹn đi leo núi, tôi không thể
không xả thân cùng quân tử. “Được ạ, em cũng rất thích leo núi.”
Sau khi quen biết Đới Thời Phi, tôi đã trở thành cao thủ nói
dối. Bình thường tôi không thích, chỉ cần anh ấy thích, tôi lập tức tỏ ra “tâm
đầu ý hợp ngoài miệng” ngay.<>
Đới Thời Phi đi xe Mazda. Anh ấy chở tôi đến chân núi, sau
đó đeo ba lô chuẩn bị xuất phát. Tôi vừa đến cổng dưới chân núi, nhìn thấy
chiếc cáp treo liền lung lay ý chí, lấp la lấp lửng đề nghị hay là ngồi cáp
treo ngắm cảnh.
Đới Thời Phi không nghĩ ngợi gì liền lắc đầu. “Sao thế được?
Leo núi chính là nằm ở từ