XtGem Forum catalog
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324763

Bình chọn: 8.5.00/10/476 lượt.

m, cũng là giáo
viên mầm non như em. Sao hả? Những điều kiện cơ bản đó anh có hài lòng không?”

“Gần giống em? Nếu cố chịu thì cũng được!”

“Cái gì? Gần giống em mà anh bảo là cố chịu thì cũng được á?
Em có điểm gì không tốt?”

“Tốt tốt tốt, vô cùng hài lòng, vô cùng hài lòng, được chưa?
Có phải giáo viên mới ở trường mầm non không? Em thật tốt. Miếng ngon không để
cho kẻ khác, khi nào hẹn gặp được?”

Tôi hít một hơi thật sâu, sá gì chứ! “Đang gặp rồi đấy thôi,
người em nói chính là em.”

Lời đã nói ra rồi, tôi quyết không do dự nữa, phải nhân cơ
hội này nói cho rõ ràng.

Chu Nhất Minh nhìn tôi như thể bị ai điểm huyệt vậy, một lúc
lâu sau mới phản ứng lại: “Ý em nói... em làm bạn gái của anh?”

“Ừ! Lần trước Điền Tịnh nói hai chúng ta rất hợp để đi chung
một con đường, có thể thử hẹn hò xem sao, biết đâu lại hợp hơn những anh A chị
B xa lạ kia. Về sau em nghĩ cũng thấy có lý. Chu Nhất Minh, dù sao bây giờ hai
đứa mình cũng chưa tìm được ai thích hợp, hay là chúng ta thử hẹn hò đi. Sao
nào?”

Chu Nhất Minh nghe tôi nói xong thì không nhịn được cười.
“Chúng ta thử yêu nhau? Ha ha, Bé bự, sao anh thấy giống hồi bé chơi trò gia
đình quá!”

Tôi vội vàng nói: “Anh đừng nói những câu vô nghĩa nữa! Em
hỏi anh có muốn thử không?”

Anh ta hào hứng gật đầu. “Được, thử thì thử.”

Anh ta ngừng một lát, sau đó thêm một câu với giọng rất ban
ơn: “Em đã không chê anh lùn thì anh trai cũng không chê em béo nữa.”

Tôi đấm nhẹ một cái vào ngực anh ta, làm ra vẻ giận dỗi,
cười nói: “Anh xéo đi!”



Tôi và Chu Nhất Minh bắt đầu thử yêu nhau.

Chuyện này chúng tôi thống nhất không cho hai bên gia đình
biết vội. Nếu để bố mẹ biết thì không còn đơn giản là thử yêu nữa, họ sẽ bắt
chúng tôi đi đăng ký kết hôn ngay. Trước khi chưa chắc chắn có hợp nhau hay
không, chúng tôi thận trọng giữ bí mật với hai bên gia đình.

Chu Nhất Minh hỏi: “Vậy... chúng ta thử thế nào? Thử bao
lâu? Có cần định ra quy định gì không?”

Về mặt này nhất định phải thương lượng cho rõ ràng. Tôi và
anh ta thương lượng đi thương lượng lại, cuối cùng quyết định thử yêu nửa năm.

Trong nửa năm, nếu giữa chúng tôi không nảy sinh tình cảm
yêu đương, hoặc có ai đó thích hợp với mình hơn xuất hiện thì sẽ chia tay trong
hòa bình, lại làm bạn tốt như cũ.

Làm bạn gái của Chu Nhất Minh, mới đầu không thấy khác gì so
với làm bạn tốt của anh ta. Bất luận là tôi hay anh ta, nhất thời không có cách
nào chuyển đổi vai trò quá nhanh như vậy được. Anh ta nói chuyện với tôi vẫn hi
hi ha ha, không có lấy một câu ngọt ngào.

Còn tôi cũng không biết làm nũng hay tỏ ra dịu dàng, yếu
đuối trước mặt anh ta vì làm như vậy tôi thấy không quen.

Điền Tịnh nói chúng tôi như thế thì không được, phải mau
chóng chuyển đổi vai trò. Cô ấy đề nghị chúng tôi thử chính thức hẹn hò một lần
xem sao, một không gian thật lãng mạn sẽ giúp chúng tôi nhanh chóng thích nghi
với vai trò mới.

Tôi cũng nghĩ như thế, liền gọi điện nói cho Chu Nhất Minh
nghe, anh ta đồng ý ngay: “Hẹn hò lãng mạn phải không? Được, chiều nay tan làm
anh trai sẽ đến đón em, đưa em đi lãng mạn một chuyến.”
Chiều đến, Chu Nhất Minh y hẹn đến đón tôi. Anh ta đi một
chiếc Bora màu trắng, nói là vì cuộc hẹn lãng mạn này nên đã đến chỗ bạn mượn,
còn nói vì cuộc hẹn này mà anh ta đã trưng cầu ý kiến rất nhiều bạn bè, nghiên
cứu mọi phương diện rồi mới đưa ra phương án cuối cùng.

Tôi không kiên nhẫn được nữa liền hỏi: “Phương án gì?”

Anh ta tỏ ra đắc ý nói: “Tí nữa em sẽ biết.”

Chu Nhất Minh lái xe thẳng ra ngoại thành, sau đó rẽ trái
quẹo phải trên một con đường núi quanh co, đến lưng chừng núi thì có một mái
đình đá lục giác, anh ta dừng xe, dắt tôi vào trong.

“Anh trai chở em đến đây ngắm cảnh hoàng hôn. Sao hả? Đủ
lãng mạn rồi chứ?”

Ngắm cảnh hoàng hôn trên núi thực sự là một điều rất lãng
mạn. Vầng mặt trời to tròn, đỏ như màu son từ từ bị che khuất bởi đám mây mù
trên núi, một cảnh hạ màn rực rỡ không gì sánh bằng. Lần đầu tiên tôi được ngắm
cảnh hoàng hôn đẹp như thế, không thể không khen ngợi anh ta: “Chu Nhất Minh,
không ngờ anh cũng có dây thần kinh lãng mạn cơ đấy!”

Anh ta làm ra vẻ khiêm tốn: “Đâu có, đâu có, may mà các bạn
trong câu lạc bộ xe đạp hiến kế đấy. Trước đây bọn anh đã từng đạp xe đến chỗ
này chơi, buổi tối ngắm sao cũng rất tuyệt, sao nhìn rất rõ và sáng. Bọn mình
ngắm cảnh hoàng hôn trước, sau đó anh sẽ đưa em đến quán Nồi đất gần đây ăn
cơm, ăn xong lại quay về đây ngắm sao. Thấy thế nào?”

Nghe có vẻ không tồi, tôi đương nhiên không phản đối. Kế
hoạch thì hay đấy nhưng làm sao có thể thực hiện được! Ngắm cảnh hoàng hôn
xong, tôi và Chu Nhất Minh chuẩn bị quay ra xe thì anh ta tìm mãi không thấy
chìa khóa đâu. Sau khi lục lọi khắp túi quần, túi áo không thấy, anh ta mới vỗ
một cái rõ mạnh vào đầu, nói: “Thôi chết, chìa khóa để ở trong xe mất rồi.”

Tôi nghe thấy thế suýt