Ai Nói Đó Là Yêu

Ai Nói Đó Là Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323813

Bình chọn: 7.5.00/10/381 lượt.

à Yến Linh lâu nay đã
quen ngửa tay xin tiền, nay đã ra trường có việc làm nếu phải tiếp tục
dựa vào gia đình thì cảm thấy rất mất mặt. Nhưng hoàn cảnh nợ nần trước
mắt liền nảy sinh ý định làm thêm.

Gần đây gần nơi cô ở có một quán phở đang tuyển phụ bàn. Cô tuy hơi vụng về cũng hăng hái đi báo danh.

Hướng Phi ngày lo trăm việc, bận tối mặt tối mũi, đối với cô gái nhỏ này tuy
để tâm nhưng mỗi ngày trông cô không có gì bất thường cũng không gắt gao kiểm soát.

Buổi sáng, Yến Linh như mọi ngày đi làm đúng giờ. Công việc thường ngày theo trình tự vẫn làm hoàn tất, chỉ là Hướng Phi bất
chợt phát hiện có điểm bất thường.

Hôm nay cô không mặc trang phục do anh mua cho mà mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, cổ áo có cột nơ trông như trẻ trung như học sinh cấp ba. Váy ngắn màu đen, chân mang
giày cao gót.

Điều làm Hướng Phi để tâm chính là cô thường ngày
vốn thuận tay phải hôm nay lại đổi sang tay trái. Ví như lúc pha café
cho anh vì cầm bằng tay trái giọt café song sánh tràn ra ngoài. Lúc ôm
hồ sơ cho anh vì bằng tay trái nên hơi vướng víu. Đến khi thấy cô đánh
máy chỉ sử dụng tay trái nên tốc độ rùa bò thì anh không nhịn được nữa.
Gọi: “Yến Linh, cô qua đây.”

Yến Linh lập tức đứng dậy đi đến bàn
anh, đứng bên cạnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”. E là cả công ty này ngoài
cô ra cũng không ai dám có kiểu nói chuyện trống không với anh như vậy.
Việc này đã quen Hướng Phi biết tính cô cũng không chỉnh, tùy cô nói.”

Hướng Phi nhìn cô nói: “Vén tay áo phải của cô lên cho tôi xem.”

Yến Linh có tật giật mình, giấu tay phải ra sau lưng. Nói: ”Không có chuyện gì vén tay áo lên làm gì? Tôi không rảnh đùa với anh tôi còn rất nhiều
việc". Nói xong quay người đi về chỗ ngồi.

Hướng Phi một khi đã
nghi ngờ nào dễ dàng bỏ qua, liền tay chụp lấy tay phải của cô. Rất
nhanh đã bắt được. Yến Linh bất ngờ “a” lên một tiếng mất thăng bằng ngả người về sau rơi trọn vào vòng tay anh.

Hướng Phi nghe cô kêu đau đớn như vậy nào quan tâm tư thế có phần ám muội hiện tại. Cầm tay phải
cô lên vén lớp áo ra, lập tức đôi mày cau lại, ánh mắt giận dữ.

Dưới lớp áo hiện lên một mảng da bị bỏng một vệt dài từ cùi trỏ tay xuống cổ tay. Tuy vết bỏng đã được bôi thuốc nhưng hiện tại đang hơi phồng lên
có mọng nước. Hướng Phi nổi giận định mắng cô, nhưng khi nhìn đôi mắt to ngập nước của cô, ánh mắt giây phút có tia thương xót.

Anh với tay cầm lấy áo khoác, quyền hành nói: “Đi theo tôi”. Cứ thế nhắm hướng cửa đi ra.

Yến Linh không biết anh định làm gì nào dám cãi lời, vội vàng chạy theo Hướng Phi, trong lòng đầy những thắc mắc.

Giây phút cô nhớ lại lời của Như Tuyết nói trong lúc thực tập ở phòng nhân
sự: “Các ông chủ đều không hài lòng khi thấy nhân viên của mình làm việc ở chổ khác. Sau này em nhất định phải chú ý”. Yến Linh trong bụng lạnh
run, vậy là cô xui xẻo rồi, mới đi làm thêm có một tuần đã bị ông chủ
phát hiện. Với tính cách của người này có khả năng cô sẽ bị sa thãi,
bước tiếp theo là chèn ép đòi tiền. Cô nên làm sao đây?

Mỗi người
mang một tâm trạng nên bây giờ không khí trong suốt đoạn đường như sau:
Một người trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng, một người tâm tư bất an
lo cách huy động tiền trả nợ.

Hướng Phi cho xe vào bãi của một
bệnh viện tư. Đây chính là bệnh viện ba anh và Bác sĩ Nam mở. Hướng Phi
đưa cô trực tiếp vào phòng ông.

Nhìn thấy Hướng Phi đi cùng với cô bé bị ngất hôm trước, trên khuôn mặt của vị bác sĩ thoáng qua ý cười.
Hỏi: “Cô bé lại bị sao à?”

Yến Linh hiện tại thân mang trong tội
không dám lên tiếng. Hướng Phi đẩy cô lên mấy bước nói: “Tay phải cô ấy
bị bỏng, chú xem hộ cháu”.

Bác sĩ Nam thấy lạ hỏi tiếp: “Sao bị bỏng? Bị lâu chưa?”

Yến Linh nói dối: “Tối qua cháu nấu nước sôi bị bỏng”.

Bác sĩ Nam cầm tay cô lên xem qua vết bỏng. Tuy là không nghiêm trọng nhưng do xử lý sơ xài hiện tại hơi rộp da. Đôi mày hơi nhíu lại: “Là cháu tự
bôi thuốc lên à? Sao qua loa quá vậy? Vết bỏng có khả năng bị nhiễm
trùng rồi.”

Nghe vậy mặt Hướng Phi đen thêm một chút, Yến Linh hơi lo lắng hỏi: “Có sao không chú?”

Bác sĩ Nam hiền lành nói: “Không nặng lắm, chỉ là những ngày tới cháu chịu khó một chút đừng chạm mạnh vào nó, sẽ đau đấy.”

Bác sĩ Nam thuần thục tẩy thuốc đang bôi trên tay cô, sau đó nhẹ nhàng xử
lý vết bỏng. Mọng nước được lấy ra cộng với nước oxy già làm cô nghe đau rát. Nhìn lên thấy Hướng Phi đang chăm chú nhìn không dám kêu đau, chỉ
cắn môi chịu đựng. Hướng Phi thấy cô như vậy thì vừa thương xót vừa hài
lòng. Ít ra cô ấy còn biết sợ anh.

Bác sĩ Nam lấy thuốc đưa cho cô ân cần dặn dò: “Cháu nhớ thoa thuốc đúng giờ và ít cử động mạnh”. Yến
Linh gật đầu thấy Hướng Phi như có gì muốn trao đổi với bác sĩ thì đi ra bãi xe đợi anh.

Trên đường về Hướng Phi tay đặt trên vô lăng, mắt nhìn phí trước, nói: “Bây giờ nói thật đi, sao tay lại bị bỏng?”

Yến Linh cảm thấy phiền phức. Người bị thương chí


Old school Swatch Watches