Pair of Vintage Old School Fru
Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324071

Bình chọn: 9.00/10/407 lượt.

hốn nạn không?”.

Hoàng Minh nhẹ nhàng đặt Kiều Thanh nằm xuống nệm rồi bước ra ngoài
ban công. Đôi mắt anh thẫn thờ, không có một chút cảm xúc. Anh lấy một
điếu thuốc rồi dùng đèn bật quẹt lửa. Những đốm lửa li ti ở đầu điếu
thuốc phát ra thứ ánh sáng màu vàng vọt. Chúng soi rõ từng làn khói
thuốc được nhả ra, bay lởn vởn trong không khí chẳng tạo thành một hình
dạng cụ thể nào. Dáng anh trông hư hao đến lạ..

Anh xoay xoay chiếc nhẫn cưới ở tay mình, nó lạnh toát và không còn
phát ra thứ ánh sáng lấp lánh giống ngày xưa nữa. Từng cơn gió đêm quất
vào mặt anh, người anh, khiến chiếc áo sơ mi bay phần phật và xếp những
vết nhăn lại thành từng hàng trông rúm ró. Một làn nước mỏng dâng lên
trong mắt anh, giống như màn sương đêm vừa thâm trầm vừa dày đặc bao phủ khắp không gian.

Anh rít mạnh một luồng không khí đêm rồi thở hắt ra ngoài mang vẻ đầy tuyệt vọng. Trong giây lát, anh cảm thấy đôi môi mình cũng khô ráp, hờ
hững. Anh nhớ, mới đây xong, đôi môi Kiều Thanh vừa “tưới” những yêu
thương lên bờ môi anh cơ mà!!!

“Không. Anh làm đúng và anh dám sống thật với trái tim mình”.

Tâm Lan bật khóc giữa trời đêm. Cô hoàn toàn có quyền chửi anh là
loại đàn ông này nọ. Cô hoàn toàn có quyền mắng nhiếc đủ điều với anh để thấy lòng dạ mình được hả hê, sung sướng. Nhưng cô không nỡ làm thế, vì cô yêu anh rất nhiều, chỉ bởi tại cô đến sau Kiều Thanh – người đàn bà
từng được anh dành hết những yêu thương, chăm sóc. Cô không thể trách
anh, bởi tại cô chỉ là người đến sau, chịu biết bao những thiệt thòi
không đáng có. Chỉ bởi tại, cô không có quyền bắt anh phải rũ bỏ người
anh đã từng yêu tha thiết nhất, đậm sâu nhất, luôn ngọt ngào và nguyên
vẹn. Nên cô trở thành kẻ chậm chân và vô tình lạc lối vào thế giới hỗn
độn những yêu thương và cả những nỗi niềm trăn trở. Vì vậy, dẫu anh có
yêu cô thì cũng chẳng yêu nhiều bằng người đến trước. Trách ai bây giờ,
chỉ bợi tại cô là kẻ đến sau.

Cô nhói lòng khi quay lại nhìn bé Nguyên Thảo đã nghiêng đầu, ngủ ngoan.

Tin nhắn từ Tâm Lan gửi đến khiến Hoàng Minh sững người. Anh để chiếc điện thoại vào túi quần rồi bỏ ra phòng khách, vất mình lên ghế sô pha, nằm bất động.

Mỗi lần như thế, anh lại cảm thấy đau nhói nơi vùng ngực. Điều này
xảy ra chừng vài hôm nay. Nó khiến anh khá lo lắng nhưng chưa một lần có thể sắp xếp công việc để tới bệnh viện khám bệnh và kê đơn thuốc. Một
nỗi đau mơ hồ chào đón anh vào mỗi buổi sáng nhưng thường biến mất ngay
sau khi anh rời khỏi căn hộ chung cư. Anh hít một hơi thuốc cuối cùng
rồi day day đầu mẩu thuốc vào chiếc gạt tàn. Những đốm sáng của tàn
thuốc dần dần tắt ngụm.

Khi anh vừa chợp mắt được vài phút ngắn ngủi, anh đã phải chạy vội
vào phòng ngủ khi nghe tiếng kêu thất thanh từ Kiều Thanh. Khuôn mặt cô
lấm tấm mồ hôi, bộ đồ ngủ xộc xệch và mái tóc rối bù, Kiều Thanh tất
tưởi chạy ra khỏi phòng, miệng không ngừng la hét tìm kiếm:

- Anh Minh…Anh Minh…

- Chuyện gì vậy?

- Con em. Con của em… em… em…- Kiều Thanh ngã nhào xuống chân anh, ôm chặt lấy đầu gối anh và khóc lóc.

- Là sao? – Hoàng Minh cạu mày, lo lắng. Anh cũng hét lên để tiếng anh át đi tiếng khóc của Kiều Thanh – Chuyện gì vậy? Con nào là con
của em?

- Không! Không phải con em! Con… con mèo… Sao anh lại nuôi mèo chứ? Em đã bảo là em ghét mèo cơ mà.

Ngay lập tức, tiếng mèo grừ lại vang lên dai dẳng. Hoàng Minh lạnh
dọc sống lưng nhưng vẫn cố kéo Kiều Thanh đứng dậy. Kiều Thanh rùng
mình, cô cứ thế khóc thét lên như một đứa trẻ. Tay cô vừa bám lấy cánh
tay anh để đứng lên, vừa ấp úng trong tiếng khóc than:

- Không phải. Em không ghét mèo. Em chỉ không thích mèo thôi. À không, em yêu mèo, em yêu con mèo trắng đó…

- Được rồi, được rồi… Sẽ không sao, ngồi xuống đây.

Tiếng mèo bấy giờ mới ngừng kêu. Màn đêm tịnh mịch bao trùm lấy và
xóa sạch những dấu vết hoảng loạn như chưa có gì xảy ra trong căn hộ
chung cư này. Anh nhớ về con mèo trắng đã từng cuộn tròn mình và ngủ
ngon lành trong vòng tay Tâm Lan. Anh nhớ về ánh mắt tròn xoe, sáng lóng lánh và những tiếng kêu grừ bi thương của nó trong đêm mưa. Anh nhớ khi anh đặt Tâm Lan nằm ngay ngắn và ra ngủ ở phòng khách, tiếng kêu đó đã
mất hẳn và không còn thấy xuất hiện nữa… Vậy sao hôm nay nó lại có mặt
tại nơi này?… Trong khi căn nhà riêng của anh và Tâm Lan cách xa khu
chung cư đang ở đến cả ba mươi phút đi đường bằng xe máy cơ mà?

Cả đêm đó, anh ru Kiều Thanh ngủ trong cơn mê sảng ngoài ghế sô pha…



Những nụ cười nhếch môi của đám đồng nghiệp nữ khiến Tâm Lan linh cảm tới nhiều điều không hay.

Tâm Lan lững thững đi dọc theo con đường rợp nắng và hoa điệp vàng
trải đầy dưới chân. Nét mặt cô không biểu lộ một trạng thái cảm xúc nào. Đôi môi khô và nhợt nhạt bặm chặt lấy nhau. Cô kiếm một chiếc ghế đá
trong công viên rồi ngồi thụp xuống đó. Những cơn gió tháng chín như một tình nhân ào tới, khẽ khàng ve vuốt mái tóc xõa tung và đôi cánh tay
cô. Bất giác, cô thấy