
thử mở một cái tủ để tìm thuốc
cho hắn thì giật mình khi trong tủ toàn tiền, rất nhiều tiền. Nếu nó là
đứa tham lam thì tên này chết chắc! Nhưng không lẽ hắn không sợ mà nói
địa chỉ nhà với nó sao? Có thể tên này là một kẻ tin người quá đáng
chăng? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng nó vẫn đóng tủ lại và mở cánh tủ khác,
trong tủ này cũng vậy chỉ toàn thấy tiền thôi. Cũng may trong cái học tủ cuối cùng lại có thuốc và băng rất nhiều. Nó cầm lại giường thay cho
hắn. Cởi cái áo sơ mi ra! Trời ạ! Không thể tin được sao hắn có thể bị
những vết chém khủng khiếp đến như vậy, mới nhìn thôi nó đã thấy đau đớn thay cho người bị rồi huống chi là hắn! Để xem nào! Những
vết chém đầy máu và những vết bầm tím nó lấy thuốc bôi lên tất cả nhưng
nó làm sao bôi được cơn đau hắn đang phải chịu đựng. Cơn đau về mặt
tinh thần!!??
- Ngọc Nhi!!??
Cái tên phát ra từ miệng hắn, không biết làm sao nhưng nó bỗng như ngàn mũi dao đâm sâu vào tim nó làm nó đau muốn ứa nước mắt nhưng nó cũng kịp
kiềm chế bản thân vì nó đã tự nhủ với mình sẽ không khóc nữa từ sau cái
kí ức đó. Nó tiếp tục bôi thuốc và băng bó vết thương cho hắn. Chắc hắn
đã bị đánh đập tàn nhẫn lắm mới ra như vậy, chưa kể nhưng vết thẹo của
quá khứ trên người. Nếu tính tất cả thì hắn có hơn chục vết chém!!???
Cuối cùng công việc băng bó đã xong, nhưng bây giờ nó không biết nên về hay ở lại, tình trạng này của hắn rất cần người chăm sóc. Nó đã định bước ra
cữa và quay về nhưng không hiểu tại sao nó không đành lòng! Vậy là nó
quyết định ở lại, có gì ngày mai nó sẽ về sớm đi học. Nghĩ vậy rồi nó
lục túi quần Tiểu Thiên lấy điện thoại gọi số điện thoại bàn nhà mình
báo cho Thiên Bảo.
- A lô! Thiên Bảo hả? Nhiên nè!
- Cậu đang ở đâu vậy?
- Tôi đang ở nhà một người bạn
- Nhà bạn cậu ở đâu để tôi đến đón cậu về?
- À… Không cần đâu… Tụi tôi… hôm nay ăn tiệc…Nên mình muốn ở lại nói
truyện tâm sự với người bạn đó, có gì sáng mai tôi sẽ về sớm!! – Không
biết vì sao nó phải nói dối như vậy, có lẽ vì không muốn Thiên Bảo lo
lắng?
- Cái gì? Cậu muốn ở lại hả? Cậu về đi! Tôi…tôi có chuyện này…- Thiên Bảo nói trong giọng hoảng hốt rồi van xin
- Không được đâu mình muốn ở lại. Vậy ha! Mai tôi sẽ về sớm mà, yên tâm! Bye!
Nó tắt máy nhưng vẫn còn kịp nghe câu nói cuối cùng của Thiên Bảo khiến nó không khỏi lo lắng.
- Nếu cậu không về thì đừng hối hận. Tôi…
Nhưng nó đã quyết định ở lại rồi thì có bắt ép nó cũng sẽ không về đâu. Tiểu
Thiên vẫn ngủ, lúc ngủ hắn đúng là thiên thần với gương mặt thánh thiện
làm sao! Không ngờ khuôn mặt này sau khi thức giậy lại là một lạnh lung
giống như một ác quỷ. Nó say sưa ngắm nhìn khuôn mặt của Tiểu Thiên rồi
chìm vào giấc ngủ…
Nó đâu ngờ là đâu đó cách căn nhà này vài cây số, là nhà nó có một người đang đau đớn vì cô bé và vì…
Còn xa hơn nữa cũng có một người đang lo lắng tìm kiếm nó…!!??
Một bàn tay xuất hiện… bàn tay ngày càng tiến lại gần nó…và khi bàn tay đó
xuất hiện chỉ còn cách nó chừng một mét, nó đã nhận ra con người
đó…không ai khác chính là Nu…Nu đã cao hơn nó rất nhiều…Nhưng tại sao
gương mặt cậu ấy không hề thay đổi. Nó cố gắng nhìn kĩ hơn nhưng càng cố nhìn, gương mặt đó đang mờ nhạt dần…đến lúc nó không còn nhận ra gương
mặt Nu nữa…thì cũng là lúc cả người cậu ấy biến mất!!??...
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Cảm giác bây giờ của nó chỉ là nóng toàn thân, sức nóng đó làm nó không
muốn mở mắt ra mặt dù cảm nhận được có một ai đó đang lay người nó,
nhưng tất cả chỉ là bất lực vì chính nó còn bất lực với bản thân mình
không thể nào mở mắt nỗi!
Dĩ nhiên, người đang lay nó không ai khác chính là Tiểu Thiên.
- Cậu có chịu dậy không hả? Cậu đè tui muốn ná thở rồi nè
Quả thật lúc này nó đang nằm ngủ say sưa trên người Tiểu Thiên đã vậy còn
ôm chặt hắn như sợ nếu buông ra thì hắn sẽ đi mất. Tiểu Thiên đành dùng
tay đẩy nó sang một bên nhưng nó vẫn không tỉnh và hắn phát hiện ra nó
đang ra mồ hôi rất nhiều, hắn vội sờ nhẹ lên trán nó…rồi vội rụt tay lại vì…trán của nó lúc này đang nóng hổi
- Chết rồi con nhỏ này bị sốt rồi. Giờ làm sao đây?
Tiểu Thiên lúc này đang ở trần với những lớp băng quấn khắp người. Nhưng
cũng cố gắng đứng dậy đi kiếm thuốc cho nó, cũng may trong nhà hắn có
rất nhiều thuốc do hắn sống một mình nên đã mua sẵn để có thể tự chăm
sóc cho mình. Nó bị sốt rất cao, với một người bình thường sốt 40 độ đã
là quá rồi. Nó lại sốt tới 40 độ rưỡi, Tiểu Thiên cầm cái nhiệt kế lắc
đầu.
- Hôm nay cậu phải nghỉ học một bữa thôi sốt tới cỡ này cơ mà!
Tiểu Thiên lấy thuốc cho nó uống rồi dùng khăn ướt lau trán cho nó! Nếu mọi
người trong lớp mà biết chuyện này chắc không biết có bao nhiều người
sỉu vì shock! Còn nó, bây giờ đang sốt nên không hay biết gì! Mà có biết thì nó sẽ nghĩ chuyện này là đương nhiên vì hắn đã chịu ơn nó thì phải làm cái gì trả ơn chứ! Mà nghĩ lại thì: Ai bảo ác quỷ không thể thành
th