pacman, rainbows, and roller s
Angel And Devil

Angel And Devil

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322210

Bình chọn: 9.5.00/10/221 lượt.

iên thần chỉ cần có tình thương thì không gì không thể cả.

Nó mơ màng mở mắt ra, gương mặt ngây thơ của nó lúc này khiến ai có thể
hiểu được là nó chưa biết chuyện gì đang sảy ra với mình, chỉ thấy đầu
nhức như búa bổ. Còn cái khăn trắng ướt không biết từ khi nào đã có sẵn
trên đầu nó! Nó nhìn xung quanh vẫn chưa hiểu gì? Mà chỗ này đâu phải
nhà nó chứ! Ánh mắt nó xoay quanh nhưng bức tường rồi ngừng lại chỗ Tiểu Thiên. Nó và hắn cứ nhìn nhau và nó nhớ ra, nó nhớ ra tất cả những
chuyện hôm qua, cả chuyện nó quyết định ở lại nhà tên này đề chăm sóc
cho hắn, nhưng nó không làm sao nhớ nỗi như thế nào mà bây giờ nó đang
nằm trên giường hắn còn hắn thì đang ngồi nhìn chằm chằm nó như sinh vật lạ mới xuất hiện!

- Cậu tỉnh rồi à

Hắn mở miệng hỏi, nó thực sự bất ngờ khi tên này có thể chủ động hỏi như vậy!

- Ừ, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tôi

Nó đang định hỏi tại sao nó lại nằm trên này thì không hiểu sao không dám
hỏi nữa vì dù sao đây cũng là giường hắn, không lẽ tự nhiên hỏi tại sao
tôi lại nằm trên giường cậu? Thì quả là vô duyên không chỗ nói!

Nhưng tên Tiểu Thiên hình như không biết hai từ này, hắn nói không suy nghĩ, mà chắc hắn có nghĩ mà nó không biết đó thôi!

- Tôi đã bế cậu lên đó đó

Nó tròn mắt trước câu trả lời của hắn và nó đưa ra giả thuyết ngay lập tức đây là một lời nói dối cực kì trắng trợn!

- Cậu nói dốim, làm sao cậu có thể…

- Tôi chỉ là không muốn cậu chết ở nhà mình thôi

Hắn vội cướp lời một cách đầy khiếm nhã!

- Không muốn tôi chết trong nhà thì đưa tôi ra ngoài đường cũng được mà!- Mặc dù có chút biết ơn tên đã giúp đỡ mình nhưng nó vẫn không thể chịu
được cái điệu khinh người của hắn!

- Tùy cậu thôi, cậu về được rồi đó- Chất giọng lạnh lùng của tên này vẫn không thay đổi và hắn còn đáng ghét hơn khi mở miệng đuổi nó về!

- Nếu cậu đã nói vậy thì tôi đi đây- Đang mệt mỏi nên nó không muốn cãi
lộn với tên này nữa, dù sao hắn cũng đã chăm sóc cho nó. Mặc dù chỉ với
cái lý do vô cùng đang ghét là không muốn nó chết ở nhà hắn mà thôi! Nó
đứng dậy với một cơ thể mệt mỏi hơn bao giờ hết! Đầu óc nó bây giờ chỉ
có hai từ có thể diễn tả được chính là “quay cuồng”! Vừa mới đứng dậy
khỏi giường và thử bước đi một bước thôi nó đã có cảm giác mình đã đi
hết hàng chục cây số. Nó không còn đủ tĩnh táo để giữ thăng bằng cho cái cơ thể giống như là mất hết sự sống! Vậy là cứ như thế nó từ từ…từ từ
ngã xuống như người lính chiến đấu ngoài sa trường ngã xuống vì ăn phải
một phát đạn của địch. Chỉ khác một điều là không có tên địch nào bắn nó mà nó tự bắn vào bản thân mình! Nó tự bị bệnh để rồi tự ngã xuống!
Trong tích tắc nó tưởng toàn bộ cơ thể mình ngã xuống sàn…thì…

Nó mơ màng trong cảm giác nữa thực nữa ảo, cơn sốt đã làm nó không còn ý
thức được những chuyện xung quanh nữa! Nó cố gắng mở mắt ra, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra từ nãy tới giờ … Chẳng phải là lúc nãy nó đã té xuống sàn rồi hay sao? Nhưng sao nó chẳng có chút cảm giác đau đớn gì, chỉ
cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đang nằm trên không akhí nhưng đầu và chân
được đỡ bởi một cái gì đó…Bây giờ khi nhớ lại, nó chỉ có cảm giác tò mò
muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Nó cố gắng hết sức lực mở toàn bộ mắt
ra…thì nó bắt gặp ngay đôi mắt lạnh lùng của hắn. Đôi mắt vừa buồn vừa
có chút đau đớn, nó đã thấy hắn khẽ chớp mắt cho niềm đau bay đi nhưng
cho dù có chớp nhiều đến cỡ nào thì nỗi buồn vẫn không thể bay đi hết,
nó vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt đó vì nó…quá lớn!

Tim của nó khẽ đập một cách nhanh chóng không như bình thường…Nhận ra được
điều đó…nó cố gắng nhìn qua chỗ khác! Ít nhất thì nó cũng biết được là
tên Tiểu Thiên đã đỡ nó chứ không phải có bất kì một phép thuật màu
nhiệm nào khác cứu nó khỏi rơi xuống đất! Dẫu nếu nó thì đó chính là
phép thuật kì diệu đã làm hắn bay tới đỡ nó thay cho ý nghĩ ban đầu của
nó là hắn sẽ đứng nhìn như một pho tượng vô hồn…

Cuối cùng, sau mọi cố gắng nó đã từ từ ngồi dậy được, tên Tiểu Thiên cũng đã thôi nhìn vào mắt nó nữa mà hắn nhìn đâu đó ra ngoài vườn, ánh mắt của
hắn làm nó tò mò muốn nhìn thử xem ngoài đó có gì mà phải nhìn nhiều đến vậy! Thế là nó nhìn ra và nó cũng nhận được một câu trả lời không mong
muốn là chẳng có gì ngoài đó cả! Họa chăng là chỉ có một vài nhánh cây
nhỏ đang cố gắng vươn mình để đón những tia nắng của mặt trời buổi trưa, nhưng cho dù chúng có cố gắng tới cỡ nào thì ánh nắng mà chúng nhận
được chỉ là một phần nhỏ hiếm hoi vì trên chúng là bao nhiêu cành cây to lớn đang dang ra mọi hướng để đón nắng! Chẳng phải vì cây lớn cần nhiều ánh sáng hơn cây nhỏ, chỉ đơn giản là mạnh sẽ thắng yếu, to sẽ thắng
nhỏ mà thôi!

Đó là tất cả những gì mà nó thấy và nó nghĩ hắn cũng thấy!

- Để tôi đưa cậu về

Câu nói lạnh lùng nhưng dứt khoát đó thoát ra từ hắn một cách nhanh gọn, nó cũng chỉ còn biết nghe theo lời, để hắn chở về thôi! Nó không thể vì
chút thể diện hiếm hoi mà từ chối một chuyện mà nó nghĩ là mình đang cần nhất lúc này