
người con gái đang ngồi cạnh anh,khóc thút thít:
-Hạo Phong,em không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy!
Hai vợ chồng trung niên bước vào,vỗ vai cô:
-Thôi,con về trước đi,hai bác sẽ chăm sóc cho nó.Cũng đã hai năm rồi…hai bác không ở cạnh thằng bé!
Nguyệt Nga gật đầu,ra về.Vừa ra đến cửa,cô gọi điện cho một người:
-Bảo Nam,tôi cần nói chuyện với Minh Anh.Hẹn giùm tôi đến quán cà phê Lovely
-ưkm
***
Mái tóc ngắn ngang vai màu nâu hạt dẻ,tóc hớt lên để đội chiếc mũ hip hop,
áo phông,quần short,dày độn,tất cả đều sẵn sang.Hôm nay cô đi gặp một
người mà Bảo Nam nói,cũng không biết là ai,thôi thì cứ gặp là biết thôi
mà!
Từ khi cô và anh không còn lien lạc thì ngày nào cũng như
ngày nào,cô chỉ thích mặc đồ con trai,chỉ trừ những lúc thật cần thiết
cô mới mặc đồ con gái,bởi vì cô cảm thấy rất chán nản khi làm con
gái.Chính vì vậy mà cô đã làm đổ bao nhiêu cô nàng giống như anh cưa đổ
vậy.”Bậy,bậy nè,lại nghĩ đến anh rồi!”-Cô cốc đầu không để cho mình nghĩ vẩn vơ:”Hai năm rồi,chắc anh cũng đã quên người con gái này rồi!”
Tại quán cà phê Lovely…
Một cô gái xinh đẹp đang đợi ai đó.Minh Anh bước lại gần cô gái ấy định lên mặt tán gái
-Hey!Em,ngồi đây làm gì vậy? Đợi bạn trai àk?
Cô gái đó ngước lên nhìn cô,nếu không phải Bảo Nam nhắc trước là Minh Anh
hay giả trai thì cô cũng không biết mình phải hét lên vì cô đẹp trai như thế nào.
Minh Anh nhận ra khuôn mặt quen thuộc,lập tức đứng lên,quay đầu bước đi.Nguyệt Nga kéo tay cô lại:
-Đừng đi.Xin hãy nói chuyện với tôi một lát thôi!
Minh Anh nhìn người con gái đó thành khẩn như vậy,liền ngồi xuống,quay mặt đi không nhìn Nguyệt Nga:
-Sao?cô có chuyện gì muốn nói với tôi.Có phải đến để mời tôi đến dự đám cưới của hai người không?
Nguyệt Nga buồn thiu:
-Không phải đâu,ngược lại là đằng khác!
Minh Anh không hiểu:
-Tức là sao?
Nguyệt Nga giải thích:
-Cô không thể hiểu được hết đâu.Hạo Phong…thực sự anh ấy rất yêu cô
Đến lúc này tim Minh Anh đột nhiên chậm một nhịp,cô rờ lên ngực:”Sao tim
mình lại đau đến vậy?chẳng lẽ mình vẫn còn yêu anh ấy nhiều nữa sao?”
-Cô nói chuyện này với tôi để Làm gì?
Nguyệt Nga không để tâm tới những lời cô nói,tiếp tục câu chuyện của mình:
-Sau vụ xảy ra tai nạn đó,Hạo Phong lúc nào cũng lao đầu vào công việc,bất
kể ngày đêm,lúc nào tôi cũng thấy anh ấy chỉ ăn trưa được hai thìa cơm
đã đem đi,xem rượu thay nước uống.Rồi đến khi…anh ấy gặp ba của tôi.Tôi
không biết đã xảy ra chuyện gì,nhưng anh ấy đã quyết định đi Mĩ.
Minh Anh đứng dậy,chuẩn bị bước đi:
-Tôi không phải đến đây để nghe cô kể chuyện!-“ Đồ ngốc,sao anh không biết giữ gìn sức khoẻ của mình thế hả?”
Nguyệt Nga đến lúc này đứng dậy hét to:
-Hạo Phong…anh ấy…BỊ TAI NẠN RỒI!
ÔN LẠI KỈ NIỆM XƯA
Đến lúc này thì cô không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa rồi,cô quay lại nắm chặt lấy tay Nguyệt Nga hỏi:
-Cái gì?Anh ấy bị tai nạn?Khi nào Hả?
Nguyệt Nga lúc này khóc nức nở:
-Anh ấy bị tai nạn khi cùng tôi trên đường từ siêu thị về.Không ngờ lúc đó
lại gặp cô và Bảo Nam đang đi cùng với nhau.Không hiểu sao mà đi đến hết đoạn đường bắt tôi xuống xe một mình lao đi…kết quả là…
Minh Anh hốt hoảng:
-Sao anh ấy lại ngốc đến vậy chứ?Rồi sao?Hiện tại anh ấy đang ở bệnh viện nào?
***
Tại bệnh viện….
Một con người nhỏ bé lao đến bệnh viện,bất chấp tất cả…
“Đồ ngốc ! Hạo Phong,anh là đồ ngốc, đại đại ngốc.Tại sao anh lại ngốc đến
vậy chứ?Anh chẳng lẽ không biết em yêu anh nhiều như thế nào àk?Sao anh
lại phải làm như vậy?Có chuyện gì chúng ta không thể giải quyết bằng
lời nói sao?Nếu anh chết em sẽ lấy ai đây hả?Chẳng phải anh đã hứa sẽ
cưới em sao?tên Hạo Phong chết tiệt!Anh mà hồi phục rồi,em nhất định sẽ
đánh anh…cho chừa việc bỏ rơi em suốt hai năm!”
Minh Anh bước
vào,căn nhà tràn ngập mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi cô, ông bà
Trần nhìn người con trai trước mặt khó hiểu hỏi:
-Cậu là ai?
Cô cởi mũ ra,phủ xuống bộ tóc nâu dài ngang vai.Hai ông bà ngạc nhiên:
-Con…con là Minh Anh sao?
Minh Anh rưng rưng khóc,Hai hang nước mắt chảy dài như suối,cô gật đầu rồi
ngồi xuống ghế cạnh anh.Hai ông bà Trần bước ra ngoài đóng cửa phòng
bệnh
Minh Anh thút thít:
-Ngủ lâu chưa?Sao không chịu dậy thế hả?
-…
-Anh định ngủ đến bao giờ?
-…
-Anh có biết hai năm qua em đã sống thế nào không?
-…
-Rất tẻ nhạt…buồn chán lắm
-…
-Anh có biết em nhớ anh cỡ nào không?
-…
-Từng này này…-Cô dơ to hai tay ra sau rồi vòng qua người
-…
-Nhiều hơn anh yêu em đó,có biết không?
-…
Cô vẫn khốc,vẫn kể,hai hang nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, đến khi cô
ngủ thiếp bên cạnh anh…một giác ngủ thật đẹp của cô,trong hai năm
qua,là…có anh bên cạnh
Khi cô ngủ dậy thì trời đã gần tối…Cô dậy đập nhẹ vào vai anh,lay khẽ:
-Này,anh dậy đi,ngủ lâu lắm rồi đó!
-…
-Nếu anh còn ngủ nhiều thì sau này sẽ thành heo,em sẽ không yêu anh nữa đâu?
-…
-Anh tưởng anh giỏi hơn em ák hả?Không phải đâu…do anh cố lên mặt với em vậy thôi.Nhưng em biết…anh cũng chỉ giỏi bằng em thôi.Có phải anh ỷ con nhà giàu rồi chép phao trước mặt thầy cô nên điểm anh mới cao phải
không?-Cô hung hồn nhớ lại điể