The Soda Pop
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327500

Bình chọn: 9.5.00/10/750 lượt.

/>“Tui hỏi rồi

Ông là bạn nó thì cũng hỏi thăm đi chứ?

Mà sao lại cáu với tui?

Thích ăn đòn phỏng?”

“Chỉ là không thích thôi?”

“Ông thích cái Linh phải không?”

Nàng Oắt có khả năng nhìn nhận sự việc khá nhanh và phán đoán khá chuẩn. Tôi đành trả lời”

“Ừ”

“Ờ, vậy tui đoán ra được chuyện gì rồi nhé :v

Nhưng mà ông là con trai

Nghĩ thoáng thoáng đi một tí

Ít nhất cũng nên hỏi người ta ra sao chứ?”

“Ờ ờ, được rồi”


Tôi trả lời cho xong chuyện với nàng Oắt. Nhưng thực tế là tôi không hỏi thăm Linh. Chuyện tình cảm của đàn bà con gái khó hơn cả Kinh Dịch, tôi không có hứng thú tìm hiểu. Vả lại tôi đang ghét Linh, vì thế khi tình
yêu của em tan vỡ, tôi vui chửa hết chứ lấy đâu ra thời gian thăm hỏi
hay quan tâm? Thực tình, cũng có lúc tôi hơi yếu lòng, rất muốn vào hỏi
thăm tâm trạng em ra sao và khuyên em đừng để chuyện buồn ảnh hưởng tới
học hành năm cuối. Nhưng sự hiếu thắng lấn át tất cả. Nó nói với tôi Hoa Ngọc Linh có lỗi và em đáng bị bỏ rơi như thế. Tôi không phải gã hề
chạy theo công chúa mỗi khi nàng gặp chuyện buồn. Không phải!

Sự im lặng giữa tôi và Linh kéo dài khá lâu. Phần vì giữa hai đứa có quá nhiều chuyện khó nói, phần vì kỳ thi tốt nghiệp đại học đã tới. Đợt ấy, tôi gần như chỉ ở nhà, cố gắng làm cho xong đồ án cuối kỳ, thực tập,
đồng thời đi thầy đi cô để trả nợ môn. Khi tất cả mọi chuyện liên quan
tới học hành kết thúc, tới khoảng cuối tháng 6, Linh chủ động bắt chuyện với tôi. Em sẽ kể lể việc chia tay, gã người yêu có những tật xấu ra
sao và sau đó mong muốn một sự thông cảm từ thằng bạn ngồi cùng bàn thời cấp hai này – tôi đã nghĩ như vậy. Tôi thậm chí còn tìm cách đối đáp
làm sao để khiến em phải đau lòng. Nhưng Linh lại chẳng kể lể điều chi
cũng chẳng than thở cái gì, em chỉ hỏi:

“Tùng thi vẽ đến đâu rồi?

Được giải chứ? ^^”


Tôi đã lâu không vào diễn đàn nên chẳng biết cuộc thi đã tới đâu. Nhưng
theo tôi phỏng đoán thì ban giám khảo đã xong phần nhận xét và sắp công
bố trao giải. Do bị loại nên tôi chẳng quan tâm ai chiến thắng giải 16
triệu nữa. Tôi cũng giấu nhẹm luôn chuyện đáng xấu hổ trên diễn đàn. Nếu Linh biết, hẳn em sẽ cười vào mặt tôi dữ lắm. Tôi trả lời:

“Chẳng biết

Chắc giải dút”

“Đừng bi quan vậy ^^

Tùng vẽ được mà

Mà tháng 7 mới công bố giải kia mà?

Lo gì chứ?”

“Chậc

Nhiều thằng vẽ đẹp hơn

Mình không địch nổi”

“Ừ, biết thế

Mấy hôm nữa trường mình làm lễ tốt nghiệp

Tùng đến được không?”

“Chưa biết được

Mấy hôm nay hơi bận

Để mình xem đã”

“Ừ, nếu rảnh thì đi nhé! ^^”


Thực tế là việc thi cử của tôi đã xong, chỉ còn một môn nợ và phải đến
tháng 9 mới có lớp học. Thực tâm là tôi rất muốn nhìn thấy Linh trong bộ đồ tốt nghiệp. Thực tình là tôi yêu em đến nỗi có thể bỏ qua mọi chuyện quá khứ. Nhưng con thú hiếu thắng trong tôi mạnh mẽ đến mức chính tôi
cũng không thể kiểm soát. Nó ghì tôi xuống và quyết không cho tôi đi. Và tới hôm trường của Linh tổ chức lễ tốt nghiệp, tôi không tới dự mà đi
café cùng thằng Choác.

“Sao ông không tới?

Cái Linh cứ hỏi tui suốt

Mà tui gọi điện thì ông tắt máy

Bộ ông không nghĩ thoáng ra được à?

Ông thích nó mà nó không thích ông thì thôi chứ

Đàn ông tí xem nào

Tui mệt với mấy người quá đi! @@

Chiều nay ra café chết với tui”


Lời trách móc của nàng Oắt làm tôi khá bận tâm. Ở một nghĩa nào đó, làm
thằng đàn ông phải biết bỏ qua và tha thứ. Nhưng với Hoa Ngọc Linh, tôi
chỉ là cậu bé. Tôi yêu em bằng trái tim của một cậu bé và tôi ghét em
cũng bằng trái tim của một cậu bé. Sau bao nhiêu năm, thứ tình cảm ấy
chẳng hề thay đổi.

Trước mặt em, tôi vẫn mãi chỉ là một anh chàng bé con.

Nhưng thời đại học của tôi có cái kết không tệ. Cuộc sống là một bản
nhạc progressive rock, bạn không thể lường trước sự chuyển tông đột ngột hay những pha ngắt quãng của nó. Đôi khi, trong những nỗi buồn, ta lại
tìm thấy nhiều điều vui.

Khoảng giữa tháng 7, khi đang mải xem thông tin việc làm, tôi nhận được
một cuộc gọi lạ. Ban đầu tôi nghĩ đây là điện thoại của nhà tuyển dụng
vì tuần trước tôi đã gửi hồ sơ xin học việc. Tôi khá vui, bèn nhấc máy
trả lời:

-Alo, ai đấy ạ?

-Boyteotop đấy hả? Hondabagia đây, chú nhớ anh không?

Gần nửa năm không vào diễn đàn vẽ, tôi suýt nữa đã quên nickname của mình. Tôi đáp:

-À… có, em nhớ! Có chuyện gì đấy anh?

-Tuần sau có buổi offline diễn đàn, tiện thể trao giải đấy. Chú đến lĩnh giải giùm anh nhé, không lại mắc công anh phải chuyển tài khoản cho
chú!

Tôi trố mắt ngạc nhiên:

-Hả? Giải gì hả anh?

-Ơ… thế chú không biết gì à? Chú được giải ba mà!

Tôi càng không hiểu chuyện gì xảy ra, bèn nói:

-Mấy tháng nay em có v