Teya Salat
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327860

Bình chọn: 8.00/10/786 lượt.

Võ Trọng Nghĩa là thằng nào! – Gã nhe
răng cười – Năm lớp 12, tôi muốn xây một ngôi nhà mà mình có thể ở trong đó. Đơn giản thế thôi! Rồi có thể tôi sẽ thiết kế một ngôi nhà cho bạn
mình ở nữa. Rồi sau này, khi đi qua một công trình nào đấy, tôi có thể
chỉ tay vào và nói với con người yêu là “cái nhà này do anh thiết kế”.
Hoặc sau này có con, tôi có thể dẫn nó đi rồi chỉ vào cái nhà “bố mày
thiết kế đấy, giỏi không con”?

Tôi phì cười trước lý do chọn nghề của gã Hô. Nó đơn giản tới mức hài hước. Tôi hỏi gã:

-Thế bây giờ thì sao? Muốn được như Võ Trọng Nghĩa hả?

-Được thế thì tốt. Nhưng giờ tôi vẫn muốn xây được cái nhà cho riêng
mình đã. Mà xây nhà ở cá nhân khó lắm, đâu phải dễ? Để tôi nói ông nghe, nó còn phải hợp phong thủy, bla bla bla…

Tôi chột dạ, trong lòng hơi hối hận vì đào quá sâu môn chuyên ngành của
gã Hô. Phải đợi khi thằng Choác và thằng Xoạch tới, gã mới chịu tắt đài. Nhưng cuộc nói chuyện giữa tôi và gã không hề vô bổ. Suốt buổi café hôm ấy, tôi nghĩ về chuyện vẽ, nghĩ về những chuyện mình từng trải qua,
nghĩ về tương lai mình sắp đối mặt. Và đến cuối buổi, tôi chợt nở nụ
cười khi nhớ lại năm mình 17 tuổi.

Tôi vẫn nhớ tuổi 17, cái tuổi sắp bước vào ngưỡng cửa đại học, cái tuổi
mà mọi thằng con trai đều ngu ngốc nhưng tràn đầy ước mơ. Tôi nhớ mình
đã vui thế nào mỗi khi hoàn thành một bức tranh hay chia sẻ ý tưởng cho
người khác. Tôi chợt hiểu nhiều điều. Tôi hiểu anh chàng Hô yêu thích
ngành kiến trúc vì gã còn giữ nguyên mơ ước tuổi 17. Tôi hiểu Gà Bay có
thể vẽ không ngừng nghỉ vì hắn biết tận hưởng những niềm vui nhỏ bé
trong một cuộc sống đầy rẫy đau khổ.

Khi còn khao khát, còn ước mơ thì cuộc sống này không dở tệ như bạn tưởng.

Từ những người bạn đó, tôi tự nhủ rằng mình cần cố gắng, cố gắng hơn
nữa, cố gắng bằng mọi sức lực mà tuổi trẻ này ban tặng. Thiếu ngủ, mệt
mỏi, thi thoảng bị các cụ chửi vì không đi tìm công việc mới nhiều tiền
hơn hay ổn định hơn – đó là cái giá tôi phải trả cho việc vẽ vởi. Nhưng
tôi không nản. Mỗi ngày đi làm về, tôi không than vãn “hôm nay mệt quá,
đi ngủ hoặc xem phim thôi” mà sẽ nói rằng “vẽ thôi”. Mỗi tối, tôi cố
gắng từng tí, từng tí một và khi bức tranh hoàn thành, tôi nở nụ cười và quên hết những bực dọc trong công việc. Tôi cảm thấy vui khi chia sẻ
tranh cho Gà Bay, vui khi cùng hắn bàn luận những chỗ hay chỗ dở của bức vẽ. Tôi cũng bỏ luôn ý nghĩ chờ đợi xã hội sẽ thay đổi, thay vào đó,
tôi cố gắng tự thay đổi và làm mọi thứ để người ta chấp nhận mình.

Cho đến một ngày nọ, Gà Bay nhắn tin cho tôi:

“Bức vừa rồi đẹp ác

Ông chỉnh thêm bằng PTS (photoshop) hả?

Nhìn như bị hút vào tranh luôn

Ông tự nghĩ ra hay lấy ý tưởng từ đâu thế?”


Đó là lời khen ngợi đầu tiên của Gà Bay sau khi tôi vẽ lại. Nửa năm kiên trì cuối cùng cũng có kết quả. Không chỉ Gà Bay, những lời bình luận
trên diễn đàn tích cực hơn rất nhiều. Nhiều người đã chấp nhận cách vẽ
mới của tôi và họ muốn một ngày nào đó, tôi có thể đưa những ý tưởng này vào một tác phẩm truyện tranh, hoặc có thể xuất bản một tập tranh chỉ
toàn những bức hình như thế.

“Đẹp đấy bác ạ, cái này mà có thể dựng thành game thì tuyệt!”

“Bác vẽ được truyện tranh đúng không? Sao không dựng những ý tưởng này thành truyện tranh nhỉ?”

“Bạn vẽ đẹp quá, cho mình copy tranh này lên facebook nha!”

“Ông vẽ nhanh nhanh lên ông ơi, cả tháng ra có mấy bức, không đã mắt gì cả! >< Bận gái gú à?”

“Thằng này làm cái gì mà vẽ lâu vãi? Bộ tính làm Picasso chắc?”


Và ngay cả những người cũ – những người theo dõi tôi từ những ngày đầu
tham gia diễn đàn, cũng hứng thú với phong cách mới của tôi. Một người
để lại bình luận thế này:

“Lâu lâu không vào, không biết là bác đã quay trở lại, tiếc quá! Hâm
mộ bác từ những ngày đầu tiên, giờ thấy bác vẽ ngày càng lên tay. Thời
gian tới em có làm vài dự án vẽ, hy vọng bác tham gia!”


Bình luận khen chê trên mạng vốn dĩ vô thưởng vô phạt, tôi cũng đã qua
cái tuổi ham hố danh tiếng ảo. Nhưng như gã Hô từng nói: không việc gì
phải quan tâm tiểu tiết, nặng đầu. Tôi chẳng so đo rằng bức tranh sẽ đem lại đồng tiền nào hay cơ hội nào cho tôi hay không, tôi chỉ biết rằng
có những người vẫn hâm mộ tôi, vẫn đánh giá cao sự cố gắng của tôi. Đó
là một niềm vui nho nhỏ, tôi tận hưởng nó và mỗi ngày, tôi lại cố gắng,
hôm sau cố gắng hơn hôm trước. Được vẽ, với tôi, là niềm vui, là lẽ
sống.

Bạn hỏi rằng tại sao tôi cố gắng đến thế?

Tôi trả lời rằng bên trong tôi, giấc mơ tuổi 17 không hề chết. Bên trong gã trai tuổi 23 mặc áo sơ mi, quần âu, giày tây, mặt mũi cộc cằn không
cảm xúc này là một cậu bé 17 tuổi ngỗ nghịch, bướng bỉnh nhưng chưa bao
giờ cạn khao khát, giống như lời bài hát “I’m still here” của John
Rzeznik. Khi vẽ, tôi thường nghe bài hát ấy, giai điệu của nó đưa tôi
trở về với tuổi 17. Bỏ qua những ngu dại và nỗi buồn, tôi tìm thấy đam
mê thuần khiết nhất, không toan tính, khôn