
r/>-”Mãi mãi…”
-”Thật nhé!”
-”Thật!”
-”Ba thề đi…”
-”Ba thề…”
Một cảm giác bình an lan tỏa…cô ngủ trên lưng ba…giống như con mèo lười…lưng ba, thật rộng lớn, thật vững chãi…
Xa xa, có một người con gái chứng kiến cảnh tượng ấy…quả là cảm động
tới lòng người…một giọt lệt khẽ lăn dài…Ba? Ba của con…thực sự ba đang ở đâu? Ba có còn trên thế gian này không? Nếu có, ba sẽ thương con như
ông ấy thương con gái chứ????Ba à…con nhớ ba lắm…cả mẹ nữa…hai người có
nhớ con không??? Hai người là lạc mất con, hay là không cần con nữa…
-”Anh…em muốn gặp anh chút…”
-”Được!”
-”Chuyện vừa nãy anh có nói…”
-”Không cần gấp gáp…em cứ từ từ suy nghĩ…”
-”Có nghĩ thêm thì cũng vậy…em xin lỗi…”
Gương mặt Lân trùng xuống, cố hỏi:
-”Anh, có điểm nào không tốt?”
-”Không, anh rất hoàn hảo, rất tuyệt vời…chỉ có điều…”
-”???”
-”Thực sự…có một người…em…em…rất thích!!!”
Anh nhìn nàng, quả thật là một người con gái rất thẳng thắn…Ước chi
cái người đó là anh…Tất nhiên, anh không phải là người không hiểu
chuyện:
-”Anh biết rồi…nhưng nếu em thay đổi ý định…có thể liên lạc cho anh bất cứ lúc nào…”
-”Phải xem lúc đó anh có người yêu chưa chứ?”
Nàng đùa…
-”Ừ…”
Lúc nàng quay người bước đi, anh gọi với:
-”Lan này…”
-”Sao anh?”
-”Tặng anh một món quà được không?”
-”Cũng được, nếu em có khả năng…”
-”Em thừa khả năng…”
Nói rồi, anh khẽ tiến tới, ôm nàng thật chặt, sau đó vội vàng bỏ ra, giải thích:
-”Đừng bực nhé, lần duy nhất đó, anh hứa…”
Nàng có hơi bất ngờ, nhưng cũng mỉm cười dịu hiền…
Nếu Việt được chứng kiến tường tận cảnh này, có lẽ hắn đã sướng phát
điên, tuy nhiên, ở tầm nhìn của hắn, chỉ thấy hình mà không thấy tiếng,
nàng trông chả có vẻ gì là đau khổ khó chịu cả…Hắn bực…
Lúc Lân đi ra, hắn có hỏi bâng quơ:
-”Thành công rồi hả?”
-”Theo ông thì sao…”
Câu nói lửng lơ của tên đó khiến Việt rối, đứng ngồi không yên…nhưng
theo sự quan sát của hắn,…ôm nhau tình tứ thế kia…thì tới 99.99% là…nàng đã nhận lời…
Ý nghĩ đó khiến hắn đau lòng…buồn…
Hai tiếng ngồi máy bay…
Một tiếng ngồi xe…
Nàng và hắn, không nói với nhau câu nào…
Là hắn ép nàng về luôn…Một ngày di chuyển nhiều như vậy…nàng ngủ từ lúc nào…
Khẽ khàng tháo dây bảo hiểm, bế nàng lên phòng…
Tới giường, hắn lại không nỡ…không nỡ để nàng rời vòng tay hắn…
Hắn ngồi đó, cứ thế ôm chặt người con gái mà mình rất mực thương yêu
vào lòng…hắn cảm thấy ấm áp…nhưng cũng cảm thấy bất an…lẽ nào…trái tim
nàng, đã hoàn toàn thuộc về người khác…
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng…
Nàng mở mắt, mơ màng nhìn hắn…ánh mắt hắn, rất sáng, rất trìu
mến…khuôn mặt này- mang một vẻ nam tính ghê người…Bất chợt nàng đưa tay
lên, chạm nhẹ vào bờ môi người ấy…
Cử chỉ đơn giản là vậy, cũng khiến hắn cảm xúc dâng trào…hắn mạnh mẽ
cầm chặt bàn tay xinh, thơm nhẹ lên từng đầu ngón tay…những nụ hôn cứ
nhiều dần…mãnh liệt dần…
Tiếng điện thoại reo không ngừng…sau vài phút, nàng mới lấy lại tỉnh táo, bò ra khỏi lòng hắn, mở máy…
-”Vâng, anh Lân ạ..”
Giọng nàng nhỏ nhẹ, hắn trợn tròn ngạc nhiên…rõ ràng hắn đã…sao có thể…
-”Vâng, em về tới nhà rồi, em vẫn khỏe…”
Nàng thấy người rất bí bách, có lẽ do đi cả một ngày, muốn vào nhà
tắm cho thoải mái, cũng quên mất tay vẫn cầm điện thoại…hành động ấy,
trong mắt hắn lại biến thành cuộc nói chuyện với ai kia tình cảm bí
mật…cần phải che giấu…
Lúc nàng bước ra, cảm thấy trong phòng có một mùi rất khác…
Hắn đang ngồi trên bàn, nốc từng ly, chai rượu vang đã hết hơn nửa…nhìn qua là biết, lại tâm trạng xấu…
Nàng tự thắc mắc, sao con người có thể thay đổi tâm trạng nhanh tới vậy? Lẽ nào chuyện làm ăn của hắn có vấn đề gì?
Hết chai thứ nhất…hắn lặng lẽ lấy chai thứ hai…
Nàng chỉ cầm điện thoại làm cớ, thực chất là mắt luôn để tâm tới hắn…trông hắn lúc này, rất chi là chán đời…
Không chán đời sao được, nàng ở cùng hắn, tay còn nhoay nhoáy nhắn tin với tên đó…???
Hết chai thứ hai…hắn định lấy tiếp chai thứ ba, nàng không thể chịu được, đứng dậy, nhẹ nhàng cầm tay hắn:
-”Đủ rồi, Vịt…”
-”Em bỏ ra…”
Nàng cương nghị không bỏ.
-”Tôi muốn uống…em là cái gì mà ngăn cản…”
-”TÔI NÓI LÀ ĐỦ RỒI!!!”
Nàng cũng không hiểu sao bản thân lại khẩu khí tới vậy…Dự trù là quả này có khi hắn điên đập tan chiếc ly vào mặt mình cũng nên…
Nhưng không, hắn nhấc bổng nàng lên, thì thầm:
-”Em cũng lớn mật phết nhỉ?”
Mặt hắn ghé tai nàng, thấy ướt…nhìn xuống, cả lưng của nàng đều ướt
sạch…nàng chuyên trị, lười như vậy, theo cái lí do củ chuối nàng đưa ra, nhờ lực hút trái đất, kiểu gì cũng khô, không cần