
à ngày nàng không bao giờ mong muốn…Lao đi trong gió, anh chưa bao giờ
nghĩ cũng có những khoảng khắc, lại thấy điên với nàng như vậy, rõ ràng
anh làm tất cả, cũng chỉ muốn bảo vệ nàng, cớ sao nàng phải gay gắt,
phải bênh vực Ngọc, anh chẳng là gì trong mắt nàng sao? Vì nàng…nàng
không hiểu?
………………………………………
Mở chiếc laptop, hí hửng lên mạng đọc bài, những tin nhắn, fanpage,
bình luận từ người hâm hộ bây giờ một phần làm cô cảm thấy dễ chịu hơn,
ít ra thì cũng rất rất nhiều người ủng hộ cô. Gương mặt từ hồi hộp,
chuyển sang khẩn trương, đắn đo…tìm mãi tìm mãi, không một thông tin gì
trên web, thậm chí cô cũng không vào được fanpage của chính mình, giận
dữ, phẫn nộ, hét lớn:
-”DƯƠNG, thế này là sao?”
-”Tao không biết, có lẽ là hắn làm…”
-”Hay lỗi mạng, nếu làm lão phải chặn từ lâu rồi mới phải…”
Cố gắng rút dây mạng ra kết nối lại mà vẫn không ăn thua, Ngọc ngàn
phần không hiểu, cô có thể động tới anh, có thể đăng tin về anh, vô tư,
nhưng một khi, chạm tới người anh yêu…tất cả lại là chuyện khác…vả lại,
chơi trò mèo vờn chuột với đối thủ – hẳn là sở thích của anh, cay cú,
chiếc laptop đáng thương bị trút giận, hóa năm bảy mảnh, nuốt hận vào
lòng, Ngọc dặn Dương:
-”Chuẩn bị visa, vé, tuần sau tao muốn sang Pháp.”
Trong nhà hàng sang trọng tọa lạc gần dòng sông Seine, một người phụ
nữ đứng tuổi, nét mặt ánh nên nét hiền dịu, vẫy tay cô gái trẻ đang đi
tới, dạo này cô ấy có vẻ xanh xao, người phụ nữ nhìn mà xót ruột:
-”Ngồi xuống đây con…”
-”Bác…”
Cô gái trẻ chưa kịp nói gì, nhìn thấy người phụ nữ, như con nít lâu ngày không gặp mẹ, òa khóc, nức nở.
-”Thôi, nín đi con, bác thương…bác đọc báo qua rồi…”
Cô gái trẻ vẫn tức tưởi…
-”Bác còn lạ gì thằng con bác, ngang tan khó nói…con không phải buồn”
-”Bác ơi xin bác đừng trách anh ấy, tất cả là lỗi của con, …con không đủ tài năng, xinh đẹp để giữ anh ấy…”
Người phụ nữ cảm thông:
-”Con không nên như thế, đàn ông bọn họ – thói trăng hoa ăn vào máu rồi, để bác cho thằng này một trận…”
-”Con xin bác, đừng làm gì tổn thương anh ấy…anh ấy có sao, con cũng
không thể sống được…anh ấy yêu người đó, thì cứ để anh ấy hạnh phúc…”
-”Con thật là một cô gái tốt, con yên tâm, bác còn lạ gì, chắc chúng nó chỉ chơi bời vài bữa ý mà…của lạ đứa nào chả ham…”
-”Nhưng…”. Ngọc mếu máo.
-”Đừng buồn, chuyện này bác sẽ đứng ra làm chủ cho con, dù gì 2 đứa
tính tới giờ cũng được gần năm rồi chứ ít đâu, nó trước kia cũng chưa
yêu ai quá một tháng cả, lần này bác tin, con là người nó yêu đích
thực…Nín đi…”
Cô gái mặt vẫn buồn, cơ thể yếu ớt, người phụ nữ dỗ dành:
-”Nào, con dâu, mẹ con mình đi mua sắm nhé…yên tâm con…mẹ là mẹ nó…mẹ phải trị được nó chứ…cứ ở đây rồi ta và ba con sắp xếp bay về nước với
con…”
Cô nũng nịu trong lòng bà, vui vẻ ngập tràn…
……………………
-”Anh, có chuyện rồi, anh đọc báo chưa?”
-”Báo? Báo đ.. gì ở đây, đứa nào còn gan lớn thế? ”
-”Không phải…anh…chuyện này…”
-”Đập chết m… hết cho tao, còn dám đăng bài à”
Minh đập tay xuống bàn, trừng trừng tức giận.
-”Lần này…là ba mẹ anh…tự đứng ra nhận lời phỏng vấn ạ”
Đại gia thở dài, thảo nào…anh bá đạo ngang ngược, nhưng so với ba mẹ
anh, thì phải công nhận rằng, vẫn chỉ xứng danh làm con mà thôi. Lướt
qua nội dung bài phỏng vấn, ‘Con ranh’, anh lập tức gọi điện, nhưng số
máy mãi không liên lạc được, bực mình ra lệnh:
-”Đúng là thầy u? Còn chưa xem con trai mình như thế nào? Chả nhẽ đích thân tôi phải sang Pháp? ”
-”Dạ, không cần đâu ạ? Em đã cho người điều tra, hai cụ đã về nước – cùng cô Ngọc ạ”
-”Mẹ kiếp con này…đưa tôi địa chỉ thầy u ở?”
-”Dạ…dạ…”
Duy ấp úng:
-”Sau khi về tới Việt Nam thì em không tài nào tìm ra tung tích của hai cụ, em thuê những người giỏi nhất, mà không có kết quả…”
-”Phải tìm, tìm cho bằng được…”
Minh điên tiết, trời ơi mẹ ơi là mẹ? Ba ơi là ba? Sao bao nhiêu năm
ba mẹ vẫn vậy? Không tin con trai dù chỉ là một chút? Kể từ khi anh 18
tuổi rong chơi hay tới nay đã gần như tiếp quản mọi việc lớn nhỏ của tập đoàn thì ba mẹ vẫn vậy…vẫn chỉ coi anh là một đứa con nít…Cái gì mà
đính hôn? Cái gì mà chuyện tình với cô sinh viên chỉ là rong chơi? Cái
gì mà con chúng tôi đã biết quay đầu hối lỗi?…Đất trời đảo điên mất? Chã nhẽ anh sẽ mở một cuộc họp báo khác? Há chẳng phải đứng trước dư luật
chơi một trận với chính ba mẹ anh sao??? Còn nàng? Nàng sẽ nghĩ sao? Có
hiểu nhầm anh??? Định với điện thoại nhưng Minh thầm dự tính, liệu có vì chuyện này mà nàng sẽ tới tìm anh? Lúc ấy chính là trong tim nàng có
anh, nàng sẽ không bao giờ thoát được nữa… nghĩ vậy, anh hồi hộp, hi
vọng…
………………………
Bài báo về việc Ngọc và Minh sẽ kết hôn chính là một đòn chí mạng với nàng, bao đêm trằn trọc, thuốc cũng chỉ giúp được một phần, cả mấy ngày nàng chỉ quanh quẩn