Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212275

Bình chọn: 9.5.00/10/1227 lượt.

ày vẫn chưa chừa à?”

-”Đấy là chẳng may phải con thằng chủ tịch quận …”

-”Mẹ, còn lắm mồm…”

-”Em xin anh, em biết tội rồi…”

-”Gái gọi đầy ra đấy, sao cứ phải bắt con nhà người ta, mày chết cũng không chừa…”

Phang cho nó vài phát, quá chán với thằng này, tôi quá ngao ngán:

-”Đấy, từ chuyện của mày bố không can thiếp nữa, nhanh, làm gì thì làm đi, tới lúc bị kiện đừng tới tìm bố mày…”

-”Em biết tội rồi ạ…không có anh em biết làm sao…anh nguôi giận ạ…”

-”Thằng này, nhốt cho tao, 3 ngày…còn bọn mày, giải quyết xong thì biến…”

Bọn chúng sau khi nghe tôi quát thì cụp đuôi chạy cả, mới đi vài ngày đã loạn, khốn nạn thật…Thằng hai theo tôi lâu nhất, là đứa khôn nhất,
cơ đồ được như ngày hôm nay một phần không nhỏ cũng nhờ nó, chỉ khổ cái
tính thằng này dê, cộng thêm chính vì tôi nương tay nhiều lần nên đôi
lúc khiến nó nhờn quá trớn, đợt này làm dữ, cũng chỉ muốn tốt cho nó!

Tắm rửa xong thì cũng 9h, đồ ăn trên máy bay cũng không tệ nên tôi
định ngủ luôn cho thoải mái…Lúc lên giường mới phát hiện ra chăn của
mình hôm nay cuộn tròn một cách khó hiểu…Thôi kệ, mệt lắm rồi, chả quan
tâm gác chân lên trên…sao lại là lạ thế nhỉ…giật mình…tôi rũ mạnh…thân
thể người phụ nữ ngọc ngà hiện ra trước mặt…mẹ kiếp, thằng này nó tưởng
nó là Khang Hi hay sao mà cũng bày trò khỉ này…

Lúc nãy tưởng bọn nó biết điều giải quyết hiện trường…ai ngờ…lũ mất
dạy…toan gọi đàn em tới xử lí, nhưng nhìn thân thể trần truồng, tôi đành mở tủ, lấy chiếc áo sơ mi, định bụng mặc xong cho nó rồi mới gọi
người…Lúc quay đầu nó ra để mặc áo thì tôi ngã ngửa, khuôn mặt này, con
bé này…chính là con bé tôi gặp hôm đám cưới ngoài Bắc mà? Thế nào mà nó
lại chui vào Nam nhanh vậy chứ? Chưa đầy một tuần mà tôi chạm mặt nó tới ba lần, đây liệu có phải duyên phận???

Tôi cũng không hiểu chính mình nữa, khi chiếc áo sơ mi bao trọn người con bé, thì tôi lại không muốn gọi người…tôi cứ đắn đo, phân vân, rồi
lại đắn đo…Con bé chắc bị bỏ thuốc mê, nên ngủ rất say, cũng không hề
hay biết có người nhìn chằm chằm nó suốt mấy tiếng…tôi ngủ lúc nào cũng
không hay biết…tới khi tỉnh dậy, cảm giác thật lạ, chưa bao giờ thấy
thoải mái tới thế…nhìn sang con bé, thấy em vẫn ngủ rất ngon, bờ môi đỏ
rực khiến tôi không thể nào kìm chế nổi tham lam của mình, khẽ hôn nhẹ
vào môi em, tôi đi vào đánh răng rửa mặt.

Tôi cũng chuẩn bị cho mình một chút tâm lí, con gái khi tỉnh giấc,
thấy mình lâm vào cảnh đó, ai chả hoảng, nên làm thế nào để giải thích
với em, nên đối phó với những tiếng kêu gào, khóc lóc của em như nào,
làm thế nào xoa dịu được em, làm thế nào để em tin???

Khổ cho tôi đã mất công, bước ra khỏi nhà tắm sau một hồi suy nghĩ
thấu đáo thì đã chẳng thấy em đâu, biến mất hoàn toàn im lặng…người con
gái này…ba lần xuất hiện trong cuộc đời tôi, ba lần đều biến mất…như cơn gió vậy!!!

Không thể nói dối rằng tôi không nhớ tới em…những ngày sau đó, tôi đã nghĩ rất nhiều về em, ông trời sắp xếp cho tôi được gặp em, nhưng chẳng được bao lâu…phải chăng chỉ là tình cờ…sau này, trong một tình huống
cấp bách, lại được thấy em,, thực sự đó là duyên phận, chứ không phải
tình cờ!!!



Vâng, từ bé tới lớn đây là lần đầu tiên tôi được đi đám cưới huống
chi nói tới làm phù dâu…nhìn chiếc váy tím mà con bạn thân chuẩn bị mà
sốt hết cả người…Cũng có phần hơi sướng, từ bé tới lớn, chả bao giờ
được mặc đẹp thế cả…

Tôi gặp Uyên từ nhiều năm về trước, lúc ấy, tôi rất đói, nó đã cho
tôi một mẩu bánh mì, và từ đó…là thành bạn…đó là những thứ tôi còn nhớ
được…còn lại, tôi cũng chẳng biết mình là con nhà ai, vì sao mà lại lạc
được tới đấy??? Nhiều lúc tôi cố nhớ, nhưng đau đầu quá lại thôi…

Lúc đầu nhìn tôi, nó bảo tôi non choẹt, phải gọi nó là chị, nhưng tôi không chịu, tôi tuy không biết mình bao nhiêu tuổi, nhưng nó cũng chỉ
cao bằng tôi, nên nhất quyết làm bạn thôi. Sau này tôi được “mẹ” nhận
nuôi, sống gần nhà nó, nên thân. “Mẹ” được cả xóm khen ngợi vì nuôi tới
hai chục cô con gái nuôi, nhưng chúng tôi chuyển nhà liên tục…những lần
chuyển nhà mới tôi không quen ai thêm cả, chỉ giữ liên lạc với nó, có nó là bạn.

Sau này tôi mới biết, “mẹ” không phải là “mẹ”, mà phải gọi là má mì
mới đúng…Lúc đó mới hiểu, má mì mỗi lần nuôi một đứa con gái dậy thì,
đều bán đi, nên phải chuyển nhà cho người ta đỡ sinh nghi…Năm đó tôi
cũng lớn lớn rồi, nhưng may trước khi má mì định bán tôi, chị tôi, người thương tôi nhất, trốn về báo tin cho tôi…để về được gặp tôi, người chị
toàn máu và vết thương, nhìn mà đau lòng…tôi bảo chị cùng đi với
tôi…nhưng chị bảo, nếu em cảm kích, thì hãy mau chạy còn kịp, sau này
hẵng đền đáp…nói rồi chị cũng trốn luôn…tôi không biết chị đi đâu…

Đêm hôm sau, chuẩn bị sơ sơ vài thứ, tôi cũng trốn được ra khỏi nhà,
lang thang khắp nơi, chỗ nào người ta tuyển cũng làm, việc gì tôi cũng
làm được…thân con gái một mình, cũng không ít lần bị bắt nạt, không ít
lần tôi đắc tội với nhiều người…và luôn là trốn…chạy…cuộc


Snack's 1967