
e thấy không!”
-”Có nghe thấy! Lâu quá đấy…”
Giọng nói người đàn ông xa xa, tóc đã điểm hoa râm…Ngọc quay lại,
trời đất, người đàn ông này…nước mắt chảy không ngừng…ngạc nhiên, xúc
động, vui, thắc mắc…một loạt các cảm xúc hỗn loạn…
-”Chẳng phải…ông…ông chưa chết sao?”
-”Sao lại nghĩ tôi chết? Bà tự tin vào khả năng bắn súng của mình thế cơ à?”
-”Không…không phải, mà là…tôi…tôi…hồi đó tôi đọc báo…”
-”À, thực ra là ông Minh tung tin thế để dụ bà thôi…nhưng mà nhờ ơn bà tôi cũng khốn khổ gần một năm trời…”
-”Viên đạn đó…là ông…mà thôi, tôi xin lỗi…”
Dương ngạc nhiên, tiếng xin lỗi lại được nói ra từ miệng Ngọc, bao năm qua, quả là bà đã thay đổi rất nhiều…
-”Là tôi sai…”
-”Tôi đọc được thư bà để lại rồi…bà viết cho người chết thì phải đốt đi chứ???”
-”Tôi…tôi quên…sao ông…ông không tới thăm tôi?”
-”Tôi muốn lắm…nhưng tôi sợ làm vậy, bà không thay đổi được…tôi hỏi
bà Uyên, bà ấy bảo sẽ có ngày bà được thả ra, vì vậy…tôi đợi ở đây, nếu
bà không ghét bỏ, tôi tin bà sẽ tìm về…”
Nghe câu nói của ông xong thì bà òa khóc…cuộc đời quả là còn quá ưu ái với mình…ông trông vậy, nháy mắt:
-”Vào ăn cơm cá kho dưa muối nào….”
Bà theo ông, căn nhà sàn ngập tràn nước mắt và tiếng cười…
*************
Cũng vào ngày hôm ấy, ở một nơi khác, cửa kính đập rầm rầm, người đàn ông chạc sáu mươi ngồi trong thư phòng, trầm ngâm mở chiếc hộp bằng gỗ, cũ kĩ…Bàn tay ông run rẩy, hồi hộp, nín thở, khi chiếc khóa hộp được
mở, ông hoàn toàn sửng sốt, không một bức thư, không một lời nhắn nhủ,
không một bức ảnh, bà ấy đã thất lời…vậy mà bà ấy hứa…
-”Tôi biết ngay mà…ông không giữ lời nhé…”
-”Bà…bà…sao bà bảo đi họp lớp…”
-”Tôi thử ông thế thôi…thấy ông thấp tha thấp thỏm tôi đoán ngay mà…”
Ông cũng bực tức không kém:
-”Bà cũng đâu có giữ lời, bà bảo chụp nhiều ảnh cho tôi cơ mà, ngày
xưa bà còn cao hứng nói chụp mấy cái séc sờ si cơ mà…sao hộp trống
thế…Chẳng bù tôi viết bao thứ cho bà…”
-”Ông đừng có mà gió đổi chiều…thời gian tới khắc hay…đi ra ngoài vo gạo nhanh, hôm nay vợ chồng thằng Phong về đấy!”
Hai vợ chồng già lật đật xuống bếp…hôm nay họ sẽ nấu thật nhiều món ngon…hạnh phúc đơn giản là thế!!!
Trong chiếc hộp cất ở một nơi rất cao, rất kĩ….ngoài những bức ảnh
yêu kiều của một người con gái xinh đẹp, nhiều thư từ rất dài, còn có
một tấm thiệp trái tim màu tím, trong đó đính kèm một đóa hồng khô và
dòng chữ nắn nót:
Em không phải cô gái mang hài đỏ.
Bỏ cả thế giới nhỏ để bên anh.
Cũng không phải cô gái mang giày xanh, lẽo đẽo theo anh, lanh chanh đi tìm hạnh phúc.
Em chỉ là cô gái mang hài trắng, ngược đường ngược nắng để yêu anh!
Hôm nay là ngày kết hôn của chủ tịch tập đoàn Bảo Minh – một sự kiện
bí mật, hắn đã âm thầm lên kế hoạch gần một tháng làm bất ngờ vị hôn
phu. Bảo Minh là một tập đoàn có thế lực, nếu có cơ hội hợp tác làm ăn,
đợt này chắc chắn băng đảng của tôi được lợi lớn- thật không phí công
mấy thằng em ăn nằm rình mò ngoài ấy – đây quả là tin đáng mừng, cơ hội
trời cho này, nhất định phải chạm mặt, không hắn thì bố hắn, ông hắn, cụ hắn…nhất định phải giành quyền phân phối mấy sản phẩm đang hot của hắn, đi trước Golden Face một bước.
-”Anh, chủ tịch nhà đó có con gái, 18 tuổi…”
-”Chúng mày không phải dặn, đại ca thừa có dự tính…đại ca nhỉ?”
-”Ôi dào, cần gì dự tính, cho nó gặp đại ca nhà mình, một phút thôi…chả chết đứ chết đừ …”
Thừa biết bọn ranh con ám chỉ cái gì, tôi chỉ cười khẩy. Tuy nhiên
việc cưa cẩm một đứa trẻ mới 18 tuổi để đạt được mục đích thì có vẻ như
tôi vẫn chưa tới đường cùng mà phải làm thế. Giải quyết nốt mấy kiện
hàng, cầm lấy chiếc vé máy bay từ tay thằng em, tôi nhanh chóng ra Hà
Nội.
………………………….
Một vật thể lạ xoẹt qua người khiến tôi tý ngã. Đằng sau, tiếng hô hò, chửi bới réo rít hết cả:
-”Đứng lại…đứng lại…”
-”Con kia, ông mà bắt được mày thì liệu hồn…”
Mẹ kiếp, một toán bảy tám thằng đàn ông vạm vỡ đuổi theo một con nhỏ, nhục. Con bé mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tôi nhìn đồng hồ, còn ba mươi phút
nữa mới tới lễ cưới…chỉ trách mẹ tôi đã dạy, không để phụ nữ chịu thiệt, tôi cầm tay con bé, khẽ nói vào tai nó: “Hôm nay là số em may”, tiếp
sau đó thì, còn gì nữa, lao vào cứu người đẹp.
Xong việc, phủi áo quần cho sạch, thì vẫn như thường lệ thôi, tôi
ngại nhất là những lúc như thế này, khi anh hùng giải cứu mĩ nhân xong,
thường thì các mĩ nhân sẽ sấn lấy, tỏ vẻ cảm kích, lau mồ hôi cho chàng, đứng nhìn với ánh mắt thán phục…vân vân và vân vân…, tôi làm việc tốt
vì tôi là người tốt đấy chứ bộ, tôi đâu cần những thứ hoa lá màu mè đó.
Dự định của tôi sẽ nói với con nhỏ: “Không cần khách sáo…” rồi lạnh nhạt đi thẳng, sở dĩ có thái độ vậy là vì trước kia có lần tôi đen đủi tới
mức bị vài nàng đeo bám cảm ơn tới vài tháng trời…thật mệt mỏi….Haizz…Ấy