Pair of Vintage Old School Fru
Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212040

Bình chọn: 9.5.00/10/1204 lượt.



Dường như lúc này mới ý thức được mẹ, một giọt nước bất giác rơi
xuống, từ khi sinh nó ra, chưa bao giờ bà thấy nó lại như thế, thất thần …mặt tái mét không còn giọt máu, người bất động…

-”Nói mẹ nghe, sao vậy con…”

Anh lắc đầu, nước mắt vẫn chảy dài…phải một lúc, mới mấp máy môi:

-”Uyên …Uyên…”

-”Sao con, bình tĩnh con…”

-”Vợ con…vợ con…mất rồi mẹ ạ…”



Bà hơi nhíu mày, mất mát gì, sờ lại trán thằng con, ừ, nó cũng hơi sốt thật…

-”Nói nhăng nói cuội cái gì đấy…con tỉnh lại cho mẹ…”

-”Mẹ không tin phải không? Cuộc đời quá phũ phàng….Con hận…”

Anh suy sụp chưa từng thấy, mẹ anh thì chả hiểu gì, bà vừa mới gặp
con dâu xong mà, thằng này ngồi thừ ở đây linh tinh gì không biết, bực
mình, bà quát:

-”Mày đi đâu mà vợ đẻ thì mất tích, lại nghe ai nói, độc mồm độc miệng…”

Anh vẫn vậy:

-”Sự thực nó thế đấy…chẳng thể tin nổi…”

Lúc này một bác sĩ đi tới mắng:

-”Gớm, lúc còn sống thì bỏ người ta, để bao nhiêu lần tới đây khám
thai một mình thân một mình, giấu cả gia đình, tới lúc đẻ mới xuất hiện, khóc lóc được gì?”

Bà ngạc nhiên…ngó quanh…dần dà cũng hiểu ra chuyện, điên cả người với thằng con:

-”Bao nhiêu công mẹ đào tạo, mày lại trở về ngu như xưa rồi hả?”

Chẳng thèm cãi nhau với mẹ, anh vẫn ôm mặt, lê vào ngồi gục một góc
tường, mẹ anh tới hết chịu nổi thằng con trai, dùng tay cố vặn đầu nó,
chỉ lên trước phòng khám:

-”Minh, đọc cho mẹ nghe xem, số kia là số mấy?”

-”Để con yên…”

-”Đọc nhanh…” Bà quát.

-”11…mẹ để con yên…”

-”Ừ, vợ mày đẻ phòng mấy? Mẹ còn cẩn thận nhắn tin lại cả số phòng, lẫn dãy nhà cho mày rồi cơ mà, trẻ thế mà vẫn lẫn hả?”

Anh loạng choạng lôi điện thoại trong túi ra :”phòng 111…dãy nhà E”

Mẹ anh lúc này mới giật lấy, chỉ vào:

-”Quên cách đọc hả con? 1 nhé, 2 nhé, 3 nhé…tổng cộng là 3 số 1 nhé…nhìn đi, bên trên kia nhé…chỉ có 2 số 1 thôi…”

Rồi mẹ kéo anh xềnh xệch ra phía trước, trêu:

-”Đây này con…khu này con thấy không, chữ to to giống cái cung tên
kia là chữ D nhé, trong điện thoại con, chữ đấy gọi là chữ E…biết
chưa…nhanh lên, con ra đời từ thủa nào mà chẳng thấy mặt ba…”

Sau một hồi chỉ giáo, bà không quên quay lại giải thích với bác sĩ
đồng thời đề nghị giúp đỡ liên lạc với người nhà cô gái xấu số, anh bắt
đầu ngồ ngộ, ba chân bốn cẳng như điên lao đi… Tới nơi, nhìn thật kĩ, 3
con 1, xông vào, đúng rồi, ba mẹ vợ, ba anh, anh Hà, các em đều ở đây,
nàng nhìn thấy anh thì tức điên:

-”Chồng nói dối nhé, chồng bảo chồng ở bên vợ lúc lâm bồn nhé, vậy mà…huhu…đồ lừa gạt…biết vợ đau như nào không???”

Ba nàng đang định đưa anh xem mặt con, nhưng dây thần kinh của anh vẫn bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa xong, chạy tới siết chạy vợ:

-”Tốt quá…em còn sống…tốt quá…”

Mặc nàng oán trách, anh cứ ôm lấy, khóc khóc cười cười chẳng ra sao
cả, thậm chí mọi người đưa con cho anh xem, cũng mặc kệ, nhất quyết
không xa vợ…Bà Lan Anh lúc đó tới, phì cười, mọi người thắc mắc, bà chỉ
đưa tay bế thằng cháu nội trả lời bâng quơ:

-”Chụt…chụt…yêu quá…yêu cháu bà quá cơ…mấy hôm nữa bà dậy con đọc số, đọc chữ nhé…dạy lại cùng ba Minh nhé…”

Bị mẹ kích đểu nhưng con trai cũng chẳng thèm quan tâm…chuyện đó, bà cũng chẳng nói ra, giữ hộ nó chút thể diện…:X



Một hồi lâu hoàng hồn, lúc này mới có tinh thần xem mặt con…tên tiểu
tử mới đáng yêu làm sao? Nhìn ai cũng biết con ba Minh rồi, giống anh
như đúc, cả nhà cười nói vui vẻ, đón bé về nhà trong niềm vui sướng, đợt ấy tập đoàn Bảo Minh cho nhân viên nghỉ việc 2 ngày, mở tiệc lớn đón
cháu trai đích tôn…

-”Ba mẹ đặt tên bé là gì?”

Anh quay sang hỏi, có việc như vậy bởi lẽ từ xưa tới nay nhà anh có
tục lệ ông bà đặt tên cho đứa cháu trai đầu tiên, ba anh đáp:

-”Bảo Phong…”

-”Lấy tên anh Minh hồi bé hả ba…”. Uyên hỏi.

-”Ừ, nhưng nếu nó giống ba nó quá thì đành đổi thành Bảo Thái cho dễ nuôi…”.

Mẹ anh cạnh khóe, cả nhà lại được dịp đào bới cái quá khứ oanh liệt của đại gia…

…………………….

-”Suỵt, nhỏ thôi…con vừa ngủ…”

-”Ừ, anh biết rồi…”

-”Khách khứa về hết rồi à?”

-”Chưa, nhưng ba và Lân tiếp hộ, anh lên trước”

-”Cũng nhớ tới tôi rồi cơ à…”

Nàng hậm hực.

Anh ôm nàng thật chặt, thơm nhẹ vào cổ:

-”Vẫn giận anh chuyện lúc sáng?”

-”Không thèm”

-”Thật?”

-”Ai mà chả giận…”

Nàng ngồi phắt dậy:

-”Anh hứa mà không giữ lời…”

-”Anh xin lỗi…”. Nghĩ tới việc lúc sáng, anh vẫn không khỏi hoàng
hồn, tiến tới, kẹp chặt nàng trong lòng, nàng bị bất ngờ hỏi dồn, anh
trầm tư:

- “Sáng nay anh đã tưởng mình không sống nổi…”

-”Sao vậy?”

-”Không có gì?”

-”Nói em nghe đi mà…” Nàng bắt đầu lo lắng: “Anh gặp tai nạn phải
không? Có bị thương ở đâu không? Sợ em lo l