Duck hunt
Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211963

Bình chọn: 10.00/10/1196 lượt.

………………

Nhìn thấy bóng dáng một người quen, Trâm Anh mừng rỡ, khẽ gọi:

-”Chị Ngọc, chị Ngọc…vào đây…”

Ngọc nhanh nhẹn đi theo phía Trâm Anh vào một nhà vệ sinh gần đó.

-”Của em đâu?”

-”Ha…”

Ngọc khẽ nhếch mép, lật mặt: “Cô em, cô thật ngốc?”

-”???”

-”Cô không đọc báo ư? Đúng là tiểu thư của Bảo Minh, lớn trong nhung lụa, nên ngu ngốc quá…”

-”Chị nói vậy là sao? Em không hiểu?”

-”Sao là sao? Tới tôi còn chẳng có ma nào mời đóng phim, nữa là giới thiệu cho cô, mơ à…”

Siêu mẫu cười một tràng dài dưới sự ngạc nhiên sửng sốt của Trâm Anh, tức điên, cô tiểu thư vùng vằng, buông lời cảnh cáo:

-”Chị đợi đấy, tôi sẽ nói cho anh trai về kế hoạch bẩn thỉu của chị…”

-”Mày đi nói đi, tao thách…”

Trâm Anh toan chạy đi thì bị bàn tay ai đó nắm lạy, Ngọc lôi mạnh cô, đẩy vào nhà vệ sinh, dúi đầu xuống…

-”Chị dám…”

-”Sao không, con người khi tới bước đường cùng thì chẳng còn sợ gì cả, mày hiểu không…”

-”Khốn nạn, bỏ tôi ra…”

-”Haha, mày cũng chỉ biết ăn chơi phá hoại, mày biết thế nào là chà
đạp của cuộc đời…ông trời thật bất công, người sinh ra đã trong tổ kén,
người thì vớ được chồng giàu…còn tao…một mình cố gắng nỗ lực thì bị dìm
tới vậy…”…Nỗi tức giận không thể nào nguôi ngoại :”Hôm nay, tao phải cho tiểu thư như mày uống nước cống một lần cho tỉnh ngộ…”

Vì quá sợ hãi, Trâm Anh ngất lịm. Ngọc nhanh nhẹn rảo bước, tới số
phòng mà Trâm Anh cung cấp, nhìn thấy bóng người mặc đồ cô dâu trắng
muốt, lộng lẫy, lòng cô như thắt lại, nắm chặt con dao trên tay, cô tự
nhủ: “Dương à, tao tới trả thù cho mày đây, tất cả là tại họ….họ sẽ đi
hết theo mày, từng đứa, từng đứa một…hahaha”



Từ từ tiến lại gần, một tay giữ vai, một tay dí dao sắc vào cổ người
mặc váy trắng. Lạ thay, không một tiếng la hét ghê sợ như cô tưởng, thay vào đó, người kia cầm vào mũi dao, giật mạnh, nhanh như cắt quay người
lại, chưa còn kịp nhìn ra ai thì Ngọc đã ăn ba phát tát liên tiếp như
trời giáng. Loạng choạng đứng dậy, mắt nhắm mắt mở…

-”Là anh…”

-”Đúng, là tao…”

Minh bực tức vứt chiếc khăn voan trắng ra khỏi đầu:

-”Tao đợi mày cũng 20 phút rồi đấy con chó ạ….”

Ngọc run sợ nhìn người đàn ông trước mặt, đích thân hắn mặc váy, đích thân hắn đợi cô, thế là đủ hiểu mối căm phẫn mà hắn dành cho cô như
nào, muốn tự tay băm vằm cô thành từng mảnh ra sao…tay hắn siết chặt cổ
cô:

-”Mẹ kiếp, tao đã định tha cho mày vì cả nể Uyên…vậy mà mày không biết điều…ngay tại trung tâm thương mại của tao ư? …”

-”Dù sao thì người chết hôm đó cũng là Dương…” Ngọc nhớ lại, ánh mắt đỏ rực.

-”Còn nói, thằng đấy ăn bả nên mới yêu mày…tới chết còn xin cho mày, không đáng…”

-”Mày cũng ra gì, loại lợi dụng em gái…”

Minh cười thành tràng: “Mày cũng có tư cách nói câu ấy với tao ư? “…

Cũng không biết đám người của đại gia sau đó trả thù siêu mẫu kiểu
gì, phương thức nào, sau một hồi, không thể chịu đựng, cô bất cần:

-”Muốn giết thì nhanh lên…”

-”Giết mày ư? Dễ thế à…”

Minh cất giọng ra lệnh:

-”Tống nó vào tù…tao không cần biết chúng mày làm cách nào, phải cho nó tù chung thân…”

-”Dạ, vâng ạ…”

Ngọc với theo chửi bới ầm ĩ, Minh nhanh chóng thay đồ rồi đi ra
ngoài, vừa hay bắt gặp cô em gái tóc áo rũ rượi, nhìn cũng xót xa, nhưng phải như thế nó mới tỉnh ra được; dù sao thì người của anh vẫn luôn
theo sát, cũng không để tới mức quá sức chịu đựng:

-”Anh, em xin lỗi…”

-”Đi tắm rửa nhanh, tới cho đúng giờ…”

Đoạn anh rảo bước.



-”Anh!”

Đôi mắt nàng long lanh gọi tiếng đầy yêu thương…Anh trong phút chốc
sững người, tim như muốn rụng ra…nàng quá ư là xinh đẹp, yêu kiều…

-”Anh, nhìn gì vậy? Ở đây toàn váy em thích thôi, mà thiết kế hay thật, em bầu bí thế này mà mặc vẫn vừa,,,không lộ mấy…”

-”Ừ…”

-”Anh…”

-”Ừ…”

-”Anh…”

Nàng phải gọi mấy lần anh mới bừng tỉnh, lập tức tiến tới, chiếc lưỡi mềm mại mơn trớn tai nàng, thì thầm: “Em đẹp lắm…vợ ạ…”

Nàng nóng bừng, chỉ là giả thôi mà, sao cảm giác lại chân thật tới
vậy. Đi cùng anh tới địa điểm tổ chức vòng loại, nàng sững sờ trước quy
mô cuộc thi, chiếc cổng chào kết hoa lan trắng xinh xắn, đường đi dải
cánh hồng rất dày, những ánh nến lung linh… cách một khoảng rất xa nhưng cũng đủ nhìn thấy hai chữ Bảo Minh Tố Uyên đan xen bằng pha lê trong
suốt trên phông nền đầy những trái tim lấp lánh…oa…họ công phu thật
đấy…nàng cẩn thận bước những bước chân nhẹ nhàng, đưa mắt tìm kiếm những đối thủ xung quanh…lạ thay, không thấy cặp nào cả…có thể là nàng và anh ra đầu sao? Quay mắt nhìn anh, thì thầm: “Họ chuẩn bị như thật ý anh
nhỉ?”…Anh không nói gì, dắt nàng đi dần dần lên phía trước của hội
trường, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên…cảnh tượng chân thật tới mức nàng
cứ ngỡ như mình cưới thật…bất giác ngoảnh ra đằng sau, Ngh