
i Lan mặc
chiếc váy tím xinh tươi, nhìn nàng nở nụ cười hiền dịu, Bảo Lân trong bộ vest đen đầy xúc động…Còn chưa kịp hiểu ra thì ánh đèn hai bên lối đi
bật sáng… ba…trời đất, sao ba nàng lại ở đây…mẹ nữa…ba mẹ nhìn nàng trìu mến, nàng tự sờ tay lên trán, có phải mình đang mơ không??? Rồi cả ba
mẹ anh Minh nữa…bạn bè nàng…tất cả những người thân quen đứng dậy, mọi
người đồng loạt thả những trái bóng hình tim lên trên rồi vỗ tay reo
hò…phía màn hình lớn chiếu đoạn video nhỏ, được làm công phu, một câu
chuyện tình đầy cảm động, đó chính là câu chuyện tình của nàng…
‘Cảm ơn cuộc đời vì đã cho anh gặp em…mình sẽ ở bên nhau trọn đời em nhé!’
Dòng chữ cuối cùng trong cuộn video chạy qua, mắt nàng đã đỏ hoe, mọi người nhìn lên đầy xúc động…một lần nữa, thỏ non bé nhỏ lại bị lừa…bị
lừa một cách trắng trợn, ngước lên nhìn anh, cái con cáo này, mãi vẫn
không hết ranh ma…lúc nãy còn làm màu gì chứ…:”Anh lừa em…xem em nên xử
anh như nào?”. Nàng đánh nhẹ vào ngực chàng, Bảo Lân phía sau vội vàng
thanh minh: “Anh em là lo chị mang bầu nên không muốn chị vất vả vì phải chuẩn bị, lo nghĩ đó…”. Quay ánh mắt cầu cứu bạn thân, Nghi Lan lần này cũng chẳng về phe: “Thôi nàng, người đàn ông tốt thế này, móc cả thế
giới chỉ có một thôi…”. “Nhưng ít ra phải nói tao một tiếng, tới đám
cưới của mình tao còn không biết???” Nàng vẫn lườm, đại gia luôn miệng
xin lỗi, Lan thì không kiên nhẫn được như Minh, trêu bạn: “Thế giờ chị
có cưới không hay xuống làm phù dâu, để em lên làm cô dâu thay chị nào?” Uyên nghe vậy, thôi không trách cứ, ngược lại, lên mặt: “Ngoan làm phù
dâu đi em…”, nàng ngượng ngịu nở nụ cười, người con gái trước mặt…xinh
tươi dịu hiền…đại gia không kiềm được, chạm nhẹ tay lên gò mà, trao nàng nụ hôn nồng thắm, mãnh liệt, phía dưới ồ lên…cô dâu phát ngại, chú rể
vẫn cứ mặc kệ đám đông…giữ chặt nàng tận hưởng giây phút hạnh phúc…
-”Ngọc, mày có người thăm”
Mặc bộ quần sọc xanh, Ngọc uể oải bước ra, bố mẹ đã từ mặt cô rồi,
còn tới thăm làm gì, phiền phức…lúc bước ra ngoài, cô mới sửng sốt, là
Uyên sao? Nhìn nó gương mặt hồng hào, bụng đã vượt mặt, cô thực sự lộn
ruột, chỉ muốn xông ra cào xé, mà chẳng nổi vì vách ngăn…
-”Bạn sống tốt chứ?”
-”Tao khỏe…”
-”Mình mang đồ cho bạn này…cố gắng ăn uống cho tốt…”. Uyên đưa túi hoa quả và một ít đồ ăn qua khe bên dưới.
-”Con điên, giả tạo…” Ngọc ném thẳng đồ xuống đất…Uyên nhìn thờ dài…
-”Tới bao giờ mới kết thúc đây? Mình đã làm gì bạn? Hận mình lắm sao?”
-”Hận…TAO HẬN KHÔNG XÉ XÁC MÀY RA”
-”Sao vậy?”
-”Vì mày quá may mắn, ông trời quá bất công…mày chả làm gì cũng được
mọi người thương yêu, còn tao, cố gắng, cố gắng, cuối cùng cũng chỉ là
công cốc…”
-”Bạn nhầm rồi…bạn nhớ Dương chứ?”
-”Tao nhớ, vì mày nên nó chết, mày không có tư cách nhắc tới tên nó…”
-”Người bắn là chính bạn đó…bạn hiều không?”
Nhìn Ngọc quá cực đoan, Uyên không thể không nói:
-”Tỉnh lại, cố gắng làm lại cuộc đời đi, sống cho có ích…”
-”Mày có quyền gì mà giáo huấn tao….mày luôn là nhân vật trung tâm, nhân vật chính, hiểu gì cảm giác của tao???”
Nhìn Uyên cười, Ngọc giận sôi máu :”Im miệng…”
-”Bạn vẫn không hiểu ư? Tại sao mình lại là nhân vật chính? Mình có
gì để trở thành nhân vật chính? Bởi bạn…bạn luôn sống và nhìn về mình,
bạn đã biến mình thành nhân vật chính đó…Bạn trông vào anh Minh, nên bạn cảm thấy mình đã chiếm hết…vậy tại sao bạn không một lần quay lại…để
thấy Dương, thấy trên đời này cũng có một người yêu bạn thiết tha…đối
với Dương, bạn chính là nhân vật chính của cuộc đời cậu ấy… Bạn có tài
năng? Bạn có sắc đẹp, chiều cao? Trước đây hàng ngàn người hâm mộ…Bạn
chẳng phải cũng từng là nhân vật có sức ảnh hưởng tới nhiều người vậy ư? Sao không một lần tự hài lòng với mình???”
Ngọc sửng sốt nhìn Uyên, vốn tính hiền, pha chút mặc kệ, từ khi quen biết chưa bao giờ cô thấy nàng nói nhiều như vậy…
-”Mỗi người đều là nhân vật trung tâm của cuộc đời mình, tại sao
không sống cho mình, mà phải luôn đi nhìn theo người khác, để thấy mình
là một mảnh ghép phụ thừa thãi…tại sao? Tại sao?”
-”Mình biết bạn không thích mình, lần sau mình sẽ gửi đồ thôi…tạm biệt”
Uyên nhanh chóng rời đi, nàng không biết những gì nàng nói, Ngọc sẽ
hiểu được bao nhiêu, liệu có sống tốt hay vẫn ôm lòng oán hận, một làn
gió tươi mát thổi qua, người đàn ông to cao vạm vỡ đang đứng đợi ngoài
xe, nhoẻn một nụ cười, nàng bước tới, thơm nhẹ vào trán chàng, giọng nói ngọt như mía lùi :”Cảm ơn vì đã nói mọi chuyện cho em…cũng cảm ơn vì đã đưa em tới đây…em yêu anh!!!”
Người ta nói bà bầu, mệt hay cáu giận vô cớ, chuyện đó thế mà lại
đúng với mọi người, kể cả một người hiền như nàng…Một ngày, đang ngồi
trên mạng, xem ảnh của mọi người nàng cũng quay ra tỏ vẻ khó chịu…
-”Tiểu bảo bối của anh làm sao thế…”
-”Xi…”
-”Sao vậy…”
-”Nhìn những bức ảnh này nè…tới là đẹp…người ta bụng p