Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212131

Bình chọn: 7.5.00/10/1213 lượt.

ắng nên không nói à…”

-”Không…anh không sao…”

-”Không đúng, để em xem…em xin lỗi, thực sự em hiểu anh mà, phải có
chuyện gì anh mới như thế…em chỉ quen thói nũng nịu nên giận thế
thôi…lúc sáng anh làm sao…”

Nghĩ vậy, nàng sợ hãi kiểm tra khắp chốn của anh…đại gia bị khua
khoắng không kiềm chế được, như mãnh thú bao trùm người vợ nhỏ bé, lập
tức ăn sống nuốt gọn.



”Em chiều nó ít thôi…suốt ngày quấn lấy mẹ…”
Giọng ông tổng giám đốc hừng hực khí thế.

-”Nó là con trai anh đấy ạ…”

-”Cho cai sữa đi…”

-”Hâm à, con mới được 6 tháng…”

-”Không thích…6 tháng là cai được rồi, ăn sữa ngoài cho nhiều chất dinh dưỡng…”

-”HẢ,…”. Nàng ngẩn người, xong cũng hiêu hiểu: “Ai lại đi ghen với con trai mình bao giờ không?”

-”Có, anh…em chỉ là của anh thôi…không có ngoại lệ…”

Biết tính ông xã, có lúc thì quá tuyệt vời, lúc lại hâm, nàng đành chui đầu vào ngực chồng, nịnh nọt:

-”Trời ơi, lúc nào thiếp chả là của riêng chàng…Nhưng mà…xem này…”…
Nàng khéo léo đưa bàn tay anh chạm nơi xuân: “Nhiều như thế con không ăn thì phí, em cũng khó chịu, mà giờ sữa ngoài không đảm bảo…”.

Cứ tưởng ông xã là người biết nghĩ, ai ngờ vừa rồi kết quả trái như
mong đợi, người ta bảo gái một con trông mòn con mắt, đúng quả không
sai, cơ thể nàng quyến rũ hơn lúc nào hết, mùi thơm man mát của sữa non, cáo già đầu óc mù quáng quay cuồng – đưa ánh mắt ranh mãnh nguy hiểm
,nàng chỉ kịp nghe anh thì thầm :”Không phí, để anh…”, và cuối cùng, thỏ của chúng ta lại bị “hành” cho tới bến.

………………………….

Rồi một ngày mẹ chồng cũng tiết lộ cho nàng biết cái chuyện anh đã
trải qua…Việc đó khiến nàng suy nghĩ rất nhiều. Cuộc sống chẳng ai nói
trước được điều gì cả…Tự nhiên nàng thấy lo…Một hôm, đang nằm trong vòng tay anh, nàng bất giác nói:

-”Nếu em chết sớm, em mong anh hãy tìm một người con gái tốt và sống hạnh phúc…”

-”Điên hả?”. Anh giận giữ quát lớn rồi nói trả đũa:

-” Nếu anh chết sớm, anh cũng mong em hãy tìm một người đàn ông tốt và sống hạnh phúc”

Nghe mà rợn cả người, nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới việc đó, sống
dựa dẫm kí sinh vào anh quen rồi, nghĩ tới mà giống như địa ngục vậy,
nàng quát:

-”DỞ HƠI À …”

-”Đó, em hiểu cảm giác của anh khi em nói câu ấy chưa?”

Nàng im lặng, có một người yêu mình nhiều thật tốt, sống dựa vào
người đó thật là tốt, nhưng càng phụ thuộc thì càng như kí sinh vậy, nếu không có vật đó nói bắt đầu lại cuộc sống một mình, thật khó khăn, thậm chí có thể không sống nổi…

-”Em à…” Anh thì thầm…

-”Sao chồng?”

-”Mình hứa với nhau một chuyện nhé!”

-”Chuyện gì anh?”

-”Từ ngày mai chúng mình sẽ viết cho nhau thật nhiều thư, chụp nhiều
ảnh, để vào một chỗ, khi nào một người ra đi trước, người còn lại coi
như động lực để sống tiếp…”

-”Được, anh…À mà…nhưng phải hứa là không được ai xem trước đâu đấy…anh không được tò mò xem đâu…”

-”Anh hứa…”

-”Em cũng hứa…”

Hai vợ chồng móc tay, quay sang nhìn nhau cười hạnh phúc, họ trao nhau những nụ hôn, những lời thì thầm, cả tình yêu cháy bỏng.



Một ngày mùa đông lạnh lẽo của ba mươi năm sau đó, gió rít ngoài trời lớn lắm…cánh cửa sắt từ từ hé mở…lẽ ra Ngọc phải ngồi tù chung thân,
nhưng do thái độ tốt, bà được thả…đấy là những gì mà người cai ngục nói
với bà, nhưng có một sự thực mà Ngọc không hề biết, người bạn mà trước
đây bà luôn đem lòng ganh ghét, đố kị, tìm đủ mọi cách để hãm hại, đã có những tác động tích cực tới việc để bà được tự do phần đời còn lại…

Hít một hơi…

Khí trời tuy lạnh, nhưng cái bầu không khí này…đã lâu lắm rồi không
cảm nhận được…không khí của tự do…Ngoảnh đầu lại…cái nhà giam ấy vẫn tấp nập, người vào thì nhiều, ra thì được bao nhiêu…Ba mươi năm, ba mươi
năm, nghe cũng chỉ là con số thôi, nhưng những người ở trong đó mới
hiểu, ba mươi năm, là cả một thời thanh xuân, cả một cuộc đời…Lúc đầu
vào đây, Ngọc đã luôn nghĩ, khi nào ra được, nhất định sẽ trả thù, phải
trả thù, nhưng từ lần gặp Uyên cuối cùng, những lời nó nói, tới bây giờ
bà vẫn còn nhớ như in, từng ngày từng tháng trôi đi…ba mươi năm giúp
Ngọc hiểu ra, bà đã sai rất nhiều, đã đánh mất quá nhiều…đôi lúc thấy
hối hận…nhưng đôi lúc thấy đáng, nghiệp chướng gây ra…chẳng thể không
trả…

Ra tù! Bất cứ tù nhân nào nghe thấy từ ấy đều cảm thấy sung sướng,
nhưng rồi được ra rồi mới biết, thế giới đổi thay, ra rồi cũng chẳng
biết đi đâu, về đâu, làm gì? Chỉ kịp rẽ qua nhà thắp nén nhang cho bố
mẹ, Ngọc cũng không muốn ghé thăm họ hàng, chị em, bởi bà biết, họ cũng
chẳng muốn gặp lại mình, cũng không trách họ được. Bắt chuyến xe buýt
sớm nhất, lòng thấp thỏm những hồi ức xưa, bà muốn tới thăm một người,
một người cực kì quan trọng…

…………………………

Cầm bó hoa cúc trắng và một nắm hương, sống mũi cay cay, bà đã dựng
cho Dương nơi tưởng nhớ này, cách chân nhà sàn vài bước….”Tôi tới thăm
ông đây…ông có ngh


Pair of Vintage Old School Fru