
i vừa đi lại gần Tiron
“Chị chưa từng nghe nói em cũng có thú vui
trêu chó”_Maily trêu chọc
Bởi lẽ từ trước tới giờ bắt lỗi sơ hở của
Tiron là điều vô cùng khó khăn,vậy mà… giờ đây một cô gái thú vị từ trên trời
rơi xuống giúp đỡ làm bẽ mặt Tiron thì quả là thú vui cả năm có một lần
Buông Nayki ra Tiron đầm đìa mồ hôi xua xua
tay:”Không phải…không …”
“Hahhahhhahhhahhhahha…”
Một tràng cười khoái trá cùng lời nói chế
nhạo chọc ghẹo vang lên không ngớt…
Vẫn từ tốn nhâm nhi ly nước cam,một bóng đen
từ đâu bay đến che khuất ánh sáng làm cô không có chút thoải mái đọc tập
chí.Đặt cốc nước lên bàn bên cạnh,ném quyển tạp chí qua một góc,vắt đùi trái
lên đùi phải ngước mắt lên nhẹ nhàng hỏi:”Có chuyện gì cần tìm tôi sao”
“Em có thể ngồi đây bình thản như vậy
sao”_Tiron nghiến răng nghiến lợi
“Không bình thản thì làm gì đây”_Zami nhấm
ngụm nước cam
“Em…”_Tiron như muốn tức điên lên thì lại có
một giọng nói vang lên:”Tiron bắt đầu thôi,mất nhiều thời gian rồi”_Tiếng Hải
Phong vang lên
“Được”_Trả lời câu hỏi của thằng bạn Zami còn
chưa định hình trời đất là cái gì thì đã bị kéo đi,cô vô cùng ghét cái hành
động tự tiên này nên kéo tay Tiron đang nắm tay mình ra mặt nhăn nhó:”Đừng đụng
vào tôi”
Anh hơi ngỡ ngàng ytong mắt thoáng qua chút ý
buồn…trong lòng em…anh không là gì sao…?
“Tiron…qua đây…nhanh lên”_Hải Phong vẫy tay
hối thúc
“À…ừ”_Đáp qua loa anh tiến đến phía mọi người
đang đứng chụm lại với nhau
Nayki nhí nhảnh vẫy tay miệng cười không
ngừng nghỉ:”Tiron anh lại đây”
Lẳng lặng theo cái vẫy tay của cô bé mà lại
gần,mọi người đều đã đông đủ dường như chỉ chờ mỗi anh,tâm trạng của anh bỗng
bất ổn có vẻ như hành động cự tuyệt vừa rồi của người con gái đó làm trái tim
anh có chút nhói đau…Cái cảm giác đau nhức mới mẻ này…anh chưa từng trải
qua…phải chăng?Anh đã yêu?
“Cậu đánh thử đoạn đàn vừa sáng tác xem
nào”_Kỳ Minh
“Được”_Tiron đáp xong liền ôm cây đàn ghi-ta
màu đỏ lên
Theo nhịp mà gẩy từng dây từng dây từng
dây…ai cũng chăm chú lắng nghe vẻ mặt họ thật sự rất nghiêm túc cùng chăm chú.Đoạn
nhạc này…là đoạn nhạc anh định đánh cho cô nghe thử ư?Sao Zami lại chẳng có
chút ấn tượng gì cả…nó mạnh mẽ hơn quyết liệt hơn…vô cùng lạ lẫm…
“Zami chị thấy thế nào”_giọng nói ngọt ngào
của Nayki bỗng dưng vang lên,cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ nhìn vào ánh
mắt lại chứa đựng vài tia hận thù kia bất giác cười nhẹ:”Cũng được”
“Ok vậy coi như xong rồi nhé,cậu về nhà đánh
tiếp đoạn cuối cho tôi”_Hải Phong ra vẻ lạnh đạo nói rồi quay sang hướng Zami
và Nayki đưa mỗi người một bản:”Hai em về học lời đi nhé,hai đứa song song cùng
thể hiện hát chính”
“Hát chính ư?Hai giọng nữ sao?”_Nayki có phần
ngạc nhiên hỏi Hải Phong
Zami cũng ngạc nhiên không kém nhìn chăm chăm
vào bản nhạc Hải Phong đưa...
Hải Phong có phần bối rối trước câu hỏi của
Nayki nhất thời không nói được gì,bỗng một giọng nói đầy uy quyền cùng vui vẻ
vang lên gỡ rối cho anh:”Bản nhạc này do chị sáng tác,chị sáng tác chính là
dành cho chị cùng Nayki nhưng…”_Tiếng Maily nhỏ dần rồi rơi vào vô vọng
Nhất thời…căn phòng chìm trong yên lặng,liếc
nhìn đồng hồ treo tường Kỳ Minh nói lớn:”Đã 10h rồi,về thôi có gì mai đến bàn
tiếp”
“Được”_Mọi người vui vẻ đồng ý
“Anh Tiron đưa em về”_Nayki chạy đến ôm chầm
lấy Tiron,vẻ mặt dịu dàng đáng yêu vô cùng nghĩ rằng sẽ chẳng ai cự tuyệt nổi
khuôn mặt này mà Tiron có thể thản nhiên cười nhẹ.Anh gỡ tay cô ra:”Nayki à,anh
còn phải đưa Zami về nữa…hôm nay e rằng không được”
“Để anh đưa em về”_Hải Phong cười tươi
“Không không…em muốn Tiron đưa em về
cơ”_Nayki làm nũng phụng phịu cô là trẻ con không để ý hay là không quan tâm mà
không hay biết chị một lời nói làm nũng lại khiến con tim ai đó tan nát…
“Vậy anh về trước”_Hải Phong cố cười rồi bỏ
đi trong mắt cố dấu vẻ buồn bã
Anh lúc nào cũng cười và cười nhưng có mấy ai
để ý nụ cười chỉ là ngụy trang cho con người chật vật kín một loại khí buồn bã
mãi không thoát hơi?
“Hả Phong chờ tôi”_Kỳ Minh nói rồi đuổi theo
Hải Phong có vẻ hai người này rất thân thiết với nhau,nhìn Hải Phong như vậy Kỳ
Minh biết anh rất buồn muốn cùng chia sẻ với anh
“Nhưng…”_Tiron định ra lời cự tuyệt thì Zami
bỗng cắt ngang lời:”Đưa cô bé vè đi”
“Còn em…”_Tiron có phần lo lắng nhìn Zami
“Tôi không phải trẻ con,tôi tự lo được”_Zami
nói đầy tự tin cùng niềm kiêu hãnh khiến ai nấy cũng đều buộc phải tin
Cười lạnh nhạt…lại một lần nữa em cự tuyệt
anh?Anh không là gì lưu lại trong trái tim em sao?Dù chỉ một chút…cũng không
được sao?
“Vậy mình đi”_Tiron cố gượng cười với Nayki
rồi cùng cô bé ra khỏi phòng
Thoáng chốc căn phòng lại ngập chìm trong yên
lặng,Zami thở dài một hơi vừa định cất bước đi ra cửa mới để ý…trong phòng còn
một người vẫn đang đứng lặng đưa bàn tay lên vuốt nhẹ dòng chữ “Dem