The Soda Pop
Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm

Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328240

Bình chọn: 8.00/10/824 lượt.

ng mà sao…lại thành ra thế
này…

Người nằm trên giường bất động băng bó khắp
cả cơ thể…cô choáng váng ngồi phịch xuống sàn…đây là…kết quả mà cô gây ra hay
sao?

Cố lấy lại bình tĩnh,cô tiến đến gần người
bệnh bàn tay run run cham lướt qua thân hình bất động trên giường,nước mắt không
rơi nhưng không hiểu sao cô cảm thấy mình thật tồi tệ

Khi nhìn thấy cảnh này…Lâm Nhất và Lệ Hi sẽ
nghĩ sao???Bố mẹ cô sẽ nghĩ sao???Cuộc làm ăn của họ sẽ thế nào???Chàng trai
này sau khi tỉnh dậy sẽ thế nào???Cô có bị ngồi tù vì tội uống rượu phóng xe nhanh
mà vô tình đâm người không???

Zami nhất thời cảm thấy hoang mang,mạng người
đối với cô vô cùng quan trọng mà chỉ một chút tức giận mà làm người ta ra nông
nỗi này…thực cô không biết phải nói gì làm gì cho hết cảm thấy có lỗi…Zami hận
mình hận mình mãi mãi hận mình…đôi mắt thương tiếc xót xa nhìn người bệnh…

“Zami à,có phải cháu không?”_Tiếng Lệ Hi
ngoài cửa bay tới

Zami giật thót tim,quay người lại chắn chắn
người bệnh nằm bất động băng bó toàn thân trên giường

Hơi nhíu mày với biểu hiện lạ của Zami,Lệ Hi
mở cửa tính tiến đến thì Zami bất ngờ giơ tay lên ngăn cản:”Bác đừng đến đây”

“Cháu sao vậy,mà cháu làm gì ở đây vậy
chứ”_Lệ Hi không hài lòng với hành động của cô cho lắm,như nhận thấy có vật gì
đó rơi trên sàn,bà nhận tờ giấy ghi tên phòng lên xem xét rồi cười nhẹ nhìn
Zami:”Cháu vào thăm Khánh đúng không?”

“Vâng”_Zami trả lời thật thà

“Vậy cháu ở đây làm gì”_Lệ Hi

Quay đầu nhìn người bất động trên giường lại
quay qua nhìn Lệ Hi cô dò hỏi:”Ý bác là…”

“Là cháu nhầm phòng chứ sao,nó ở phòng 969
mà,cháu đó thật là hết cách nói…”_Lệ Hi cười nhìn bộ dạng che che dấu dấu của
Zami

Cô tá hoảng chạy lại gần nhìn vào tờ giấy ghi
tên phòng,ôi trời ạ,cô cầm ngược…đập vào đầu mình một cái tại sao lại sơ ý như
vậy nhỉ,cô cũng nghe cô ý tá dặn 96 gì gì đó mà vộ iquas lại bỏ ngoài tai khiến
suốt từ vừa nãy cô tự kỉ thương thương tiếc tiếc một người chẳng biết là ai…

Suốt chặng đường đi đến phòng 969 mặt Zami
vẫn cúi gằm xuống đất thẹn vô cùng,cảm thấy một người như mình có ngày lại vội
vã vì một người con trai xa lạ,ngu ngốc nhầm lẫn cũng vì một người con trai xa
lạ.Điều này thực khiến cô thấy bản thân thật buồn cười

“Cháu sao vậy,cảm thấy không khỏe sao”_Lệ Hi
nhíu mày nhìn hành động quá mức kì quái của Zami

“Không,cháu ổn mà”_Zami ngẩng đầu lên cười
tươi nhìn Lệ Hi

Cốc nhẹ một cái vào đầu cô bà không kìm nổi
mà phì cười:”Ngượng đúng không?Có phải là sắp gặp con trai ta nên ngượng đúng
không”

Zami từ thẹn không biết phải làm sao khi nghe
đến đây toàn thân cô giật nẩy mình,căng tròn mắt ngước lên nhìn Lệ Hi.Bà thực
sự hiểu nhầm Zami rồi,cô nhanh miệng phủ nhận nhưng không hiểu sao lại nói
lắp:”Không…không,thực…không phải”

“Thôi đến nơi rồi,vào thôi,ta không trên cháu
nữa”_Lệ Hi gắng nín cười kéo tay Zami mở cửa phòng

Không biết là cô bị làm sao mà theo phản xạ
ngẩng đầu lên nhìn 3 con số 969 rồi thở ra một hơi,lần này không nhầm lẫn,có vẻ
như 1 lần là quá đủ cho lần thứ 2 cô rút kinh nghiệm rồi

Nhưng khi thu hồi ánh mắt nhìn chàng trai
đang ngồi trên giường ăn bữa sáng ngon lành thì cô không kìm lòng nổi mà một
lần nữa căng tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh ta

Không ngờ sau vụ tai nạn vừa rồi anh ta lại
lành lặn như vậy,mới qua một hôm mà đã có thể tự nhiên ăn như không có chuyện
gì xảy ra vậy.Điều thực khiến cô không thể tin nổi,lại tự đặt trong đầu một câu
hỏi:”Anh ta có phải là người không???”

Khoan đã,khoan đã,giờ cô mới để ý rằng chàng
trai này không những đẹp trai mà còn đẹp lắm đẹp cực đẹp ơi là đẹp…từ khuôn mắt
anh tuấn,mái tóc đẹp,hàng lông mày rậm,đôi mắt long lanh,chiếc mũi cao đến bờ
môi quyến rũ kia.Mắt cô không tự chủ mà di chuyển xuống bên dưới,đằng sau lớp
áo bệnh nhân là một cơ thể cường tráng,bên trên lộ một vùng ngực tinh tráng
không chê vào đâu được

Zami lại lướt lên lướt xuống nhìn chàng trai
rồi cuối cùng cũng chốt 2 từ:”Hoàn hảo”

Đột nhiên cô đảo mắt qua bắt gặp đôi mắt vô
hồn vô cảm của anh đang nhìn mình,rùng mình một cái,cô nhìn chăm chăm vào hắn
như vậy…phải chăng…khiến hắn khó chịu?

“Zami,cháu lại đây,sao còn đứng đơ ra đó làm
gì”_Lệ Hi nhíu mày nhìn Zami

“À…vâng”_Cô nhanh nhảu cố nặn ra một nụ cười
gượng gạo tiến đến gần giường bệnh cùng Lệ Hi

Còn 2 bước nữa mới tới mà một giọng nói gần
đó bay tới đi qua tai cô khiến cô khựng lại không thể bước tiếp:”Cô là ai
vậy?Tôi đã cho phép cô lại gần tôi sao”

Đáng ghét!!!Cái tên này thực khó tính,có nhất
thiết phải đối với cô như vậy sao

Lần đầu tiên cô đứng lặng không dám phản bác
lại hắn căn bản là người sai chủ yếu là cô sao có thể đôi co với người bệnh
trên giường được như vậy thực vô lễ với ông bà Triệu

Không nói gì,cô chỉ giương đôi mắt lạnh lùng
nhìn về phía hắn còn đang ung dung nhàn nhã trên giường bệnh,nói gì thì nói
nhưng sao cô thấy cái đi