Anh Là Xã Hội Đen Thì Đã Sao?

Anh Là Xã Hội Đen Thì Đã Sao?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324843

Bình chọn: 8.5.00/10/484 lượt.

br/>- TÔI NÓI LÀ NHỐ NHĂNG.

Hải Nam giật bắn cả mình nhưng ngay sau đó là tràng cười như điên như dại.

***

Hóa ra là nơi này có phục vụ phở – là phở ăn liền.

Khi đặt tô
phở xuống bàn, người phục vụ tuy vẫn mang tác phong chu đáo,
thân thiện nhưng nụ cười của anh ta rõ ràng là bất bình
thường, dường như anh ta đang cố giữ cho nụ cười của mình không
được… tươi hơn.

- Anh đã thấy có ai đến đây để ăn phở chưa? - Mai Mai như vừa bị chơi xỏ, ủ rũ hỏi.

- Sắp được thấy rồi.

Nhìn điệu cười của anh ta mà Mai Mai chỉ muốn có cái lỗ nẻ mà nhảy xuống cho đỡ xấu hổ.

- Ngồi lùi ra đây là không ai thấy đâu.

Hải Nam cũng biết là Mai Mai đang xấu hổ, anh đẩy bát phở của Mai Mai đi trước, Mai Mai tự dịch người theo sau.

Lưng ghế ở quán bar này cao qua đầu người nên một bàn là một không gian
riêng. Hơn nữa, ghế quây giống hình chữ C nên ngồi sát ra mép
cũng hạn chế được tầm nhìn từ sàn nhảy nhìn vào.

Mai Mai thực sự đã đói quá rồi. Dù không mấy thoải mái cũng phải chịu đựng mà ăn.

Cái bàn
này. Một thanh niên ưu tú, khôi ngô vai tựa thành ghế, chân vắt
lên đùi, ung dung nhâm nhi ly Voska, ngồi rìa ghế, một cô gái
không còn thấy dung nhan ở đâu vì cô còn bận đang chiến đấu với từng sợi phở. Nếu đây là một bức tranh, không biết nên đặt tên gì cho phù hợp?!

- No chưa? – Hải Nam hỏi, chìa cái khăn ướt cho Mai Mai.

Mai Mai gật đầu nhận lấy.

- Có muốn ra kia làm một điệu không?

Mai Mai lắc đầu:

- Tôi vừa ăn xong, cứ để tôi ngồi đây được rồi. Anh ra đó đi!

Hải Nam đưa ly rượu trong tay cho Mai Mai. Mai Mai nhận lấy, uống luôn một hơi hết cốc.

Gương mặt
cô đang nóng bừng bừng, nếu ánh sáng ở đây tốt chắc Hải Nam
có thể nhìn thấy gương mặt đỏ như gấc của Mai Mai rồi.

- Hảo tửu lượng.

Hải Nam nói rồi đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào má Mai Mai hai cái trước khi đứng lên rời bàn.

Mai Mai không hiểu hành động vừa rồi có ý nghĩa gì, cô cũng không bận tâm nhiều.

- Dịch ra giữa ghế ngồi sẽ dễ nhìn hơn. – Mai Mai nói chuyện một mình.

Tiện thấy chai rượu trên bàn, cô tự rót cho mình một cốc, rồi một hơi nốc sạch.

Âm thanh,
ánh sáng, men rượu khiến lòng người lâng lâng. Thảo nào mà đám người kia vào đây lại thích vận động như vậy.

Lại một cốc rượu nữa, trăm phần trăm.

Càng ngồi, Mai Mai lại càng thấy thích không khí ở đây.

- Yoo. – Cô nàng ngồi cạn với chai rượu.

***

- Hải Nam, anh ta đang nhảy ở góc nào thế nhỉ?

Mai Mai ật
ưỡng đứng dậy. Sau khi ngồi phịch lại xuống ghế hai phát, cô
mới đứng được một cách hẳn hoi. Men theo thành ghế, đứng gần
hơn về phía sàn nhảy.

Ra chỗ này mới thấy có không khí!

Mai Mai cũng thử lắc lắc thân mình vài cái rồi bịt miệng cười một mình.

- Cô em, nhảy với anh bài này nha!

Một người lạ hoắc từ đâu ra nói chuyện với Mai Mai. Cô nhìn rồi vừa cười vừa lắc đầu quầy quậy:

- không thích. Không thích.

Rồi một hình ảnh hiện ra trước mắt cô, khiến tất cả mọi thứ quanh cô như sụp đổ, tan biến hết…

Từ trong đám đông đang nhảy nhót, người con trai đó bước ra. Dáng hình mà
Mai Mai vẫn luôn nhớ tới, gương mặt đó, giống, rất giống.

Mặc kệ gã đàn ông lạ hoắc đang gạ gẫm Mai Mai nhảy với hắn, Mai Mai vội vàng bước về phía người con trai kia.

- Ối.

- Ôi xin lỗi, xin lỗi.

Người phục vụ xô phải Mai Mai rối rít xin lỗi. Mai Mai không còn tâm trạng
đâu mà để ý đến anh ta. Nhưng chỉ trong nháy mắt đã không còn
thấy người con trai kia đâu nữa. Mai Mai đi đến vị trí mà người
đó vừa xuất hiện, nhưng chẳng thấy đâu, cô ngó vào mấy bàn ở
gần đó, cũng không bàn nào có cậu ta. Đã thế cô còn bị mấy
tên nam ngồi đó đùa cợt.

Mai Mai đứng căng mắt tìm kiếm.

Đâu rồi? Lẽ nào mình nhìn nhầm? Không, chắc chắn là anh ấy. Không thể nhầm.

- Tìm anh à?

Là Hải Nam. Trái tim Mai Mai trùng xuống, cô rầu rĩ hỏi:

- Về được chưa?

***

Chưa bao
giờ Mai Mai về nhà muộn như hôm nay. 2h kém đêm cô mới có mặt ở nhà. Nằm lăn qua lăn lại mãi trên giường, Mai Mai vẫn không tài
nào ngủ được. Cô ngồi dậy, tiến đến bên cái bàn, lấy tấm ảnh trong ngăn tủ.

Nhất
Bảo... anh đã quay về bên em? Hãy anh vẫn luôn ở bên em mà em
không biết?... Nhưng dù là gì đi chăng nữa thì tại sao anh lại
không đến tìm em? Là anh không muốn gặp em hay là… anh đã quên em rồi?


***

Đêm qua Mai
Mai về muộn, trong người lại có hơi men, ông Lâm thì không biết
nhưng dì Minh thì tỏ ra không hài lòng. Món cháo tim tía tô dì
Minh đặc biệt chuẩn bị cho Mai Mai, bữa sáng cũng là bữa trưa
của cô vì Mai Mai hôm nay ngủ đến trưa mới dậy.

- Cô chủ có thấy đau đầu không?

- Hơi hơi.

Mai Mai nhìn dì Minh:

- Con xin lỗi, đã làm dì lo lắng.

Dì Minh chỉ thở dài, không nói gì mà bỏ đi.

Giải quyết


Old school Easter eggs.