Duck hunt
Anh Là Xã Hội Đen Thì Đã Sao?

Anh Là Xã Hội Đen Thì Đã Sao?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324664

Bình chọn: 8.5.00/10/466 lượt.

uốn khóc, khóc
thật to. Đã bao lâu rồi cô luôn tự nhắc mình phải mạnh mẽ, đã
bao lâu cô chờ đợi giây phút này. Nhưng bây giờ thì sao, Nhất
Bảo đã đứng trước mặt cô, nhưng lại không phải là Nhất Bảo.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Mai Mai lẳng lặng rời khỏi hội trường, để mặc cho đôi chân bước đi.

- Mai Mai.

Trái tim của Mai Mai đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Giọng nói này, tiếng gọi này…

- Nhất Bảo.

Mai Mai nói nhưng rồi nhớ ra, anh ta nói anh ta là Jimmy, cô ủ rũ quay người bước đi.

- Cô có phiền không nếu tôi đi cùng?!

Một tia
sáng chợt lóe lên trong đầu Mai Mai, cô cầm tay Jimmy lôi anh ta đi đến một chỗ không có ánh đèn chiếu tới, nhìn trước nhìn sau
cẩn thận rồi mới nói:

- Ở đây không có ai. Nói cho em nghe đi, anh là Nhất Bảo, đúng không? Anh không phải Jimmy, anh là Nhất Bảo, em là Mai Mai, anh quen em
mà, đúng không?

Mai Mai túm chặt hai cánh tay Jimmy, nói như van nài.

- Xin lỗi.

Jimmy nói, nhẹ nhàng gỡ hai bàn tay của Mai Mai ra.

Người Mai Mai chết lặng, cô khụyu xuống, ôm mặt khóc nức nở.

- Mai Mai. Em ở đây mà anh đi tìm mãi.

Hải Nam chạy đến, nhìn tình cảnh lúc đó, anh ta đổ đôi mắt nghi ngờ cho Jimmy.

- Chúng ta về thôi.

Hải Nam đỡ Mai Mai đứng dậy, người cô bây giờ chẳng còn chút sức sống nào.

***

- Gặp lại cô ấy rồi, anh thấy sao? - Alice, trợ lí của Jimmy, cũng là Việt kiều Mỹ.

Jimmy lắc đầu.

- Anh không biết lần trở về này là tốt hay xấu nữa?

- Cô ấy không quên anh. Mà ngược lại, vẫn luôn nhớ đến anh… Nhất
Bảo, đây là thời điểm nhạy cảm, anh phải luôn nhớ anh là Jimmy… Thời gian tới, vất vả cho anh rồi.

Không lẽ tất cả những gì Mai Mai chờ đợi trong bao nhiêu năm qua, nó bất
chợt hiện ra nhưng chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn biến mất,
giống như một quả bóng bay, phải mất công thổi trong bao lâu,
nhưng chỉ cần một cái chích nhẹ, quả bóng sẽ không còn.

Lái xe lòng vòng cho khuây khỏa, không ngờ Mai Mai lại lái tới chỗ này. Nhà cũ của Nhất Bảo.

Đằng nào cũng đến rồi, Mai Mai quyết định xuống xe đi bộ.

Kể từ
ngày đó, Mai Mai không còn quay lại nơi này. Rất nhiều lần cô
muốn đến đây với tâm trạng đầy hy vọng nhưng rồi cô lại sợ làm mình thất vọng.

Đây là lần thứ hai cô đi bộ trên con đường này, và cũng là lần thứ hai cô đi một mình trên con đường này. Không biết đó có phải là số
phận!

- Chú cho con xin lại quả bóng.

Tiếng cậu
bé con này nghe rất hay. Mai Mai nhìn về hướng cậu bé. Đám trẻ con đang chơi đá bóng. Nổi bật trong số đó là một thân hình
cao lớn, trên tay anh ta đang cầm quả bóng.

Trong phút chốc, ánh mắt của anh ta và Mai Mai chạm nhau.

Trả lại
quả bóng cho đứa trẻ, Jimmy còn kèm theo nụ cười rất hiền, nụ cười mà trước đây Nhất Bảo chỉ dành cho Mai Mai.

- Chào cô. – Jimmy chạy lại phía Mai Mai.

Mai Mai cười nhẹ:

- Chào anh. Sao anh…

- Sao cô…

Cả hai cùng nói.

Jimmy cười, anh ta cười tự nhiên thôi, đâu biết rằng nụ cười ấy lại đang làm cho Mai Mai xáo động đến thế nào.

- Hì hì, cô nói trước đi?

- Tại sao anh lại đến đây?

Jimmy tỏ ra ngạc nhiên:

- Tôi cũng đang định hỏi cô câu đấy đây.

- Vậy anh trả lời tôi trước đi. – Mai Mai nói.

Jimmy giơ cái máy ảnh đang treo trước ngực lên:

-
Nhận ra chưa? Tôi thấy khu phố này có một nét cổ kính rất hấp dẫn, muốn lưu lại vài bức hình. Đây, cô nhìn ngôi nhà này… -
Jimmy đưa máy ảnh chụp ngôi nhà gần nơi họ đang đứng.

Mai Mai
không biết cảm giác của mình lúc đó thế nào, cô nhìn ngôi
nhà, rồi nhìn Jimmy, lòng cô gần như trống rỗng. Đó chính là
ngôi nhà của Nhất Bảo.

- Mai Mai, Mai Mai.. Cô sao thế?

Rất
giống, thật sự là rất giống mà. Nhưng tại sao, từ thái độ,
cách nói cho đến cử chỉ… rốt cuộc thì anh là ai?


- Jimmy này, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?

- Được chứ.

- Uhm, anh… anh còn có anh em nào khác không?

Jimmy lắc đầu:

- Tôi là con một.

Jimmy trả lời, tay vẫn nháy máy ảnh liên hồi.

- Anh có
chắc không? Có khi nào anh còn có một người anh em sinh đôi mà
anh không biết không? Ví dụ như cảm giác còn có một suy nghĩ
hay một cuộc sống, một linh hồn khác cũng đang tồn tại cùng
lúc trong anh…

Jimmy hạ cái máy ảnh trong tay, nhìn Mai Mai có phần cảnh giác:

- Cô nói gì nghe ghê vậy?

Mai Mai
biết là mình đang hơi quá đà. Nhưng thực sự, nếu không phải anh em sinh đôi thì làm sao có chuyện hai người giống nhau đến như
vậy. Cô lại đang hy vọng, nếu như Jimmy và Nhất Bảo là hai anh
em thì cô có hy vọng có thể tìm lại Nhất Bảo. Nhưng nhìn Jimmy thì đúng là anh ta không nói dối.

- Bỏ đi. – Mai Mai chán nản nói.

- Jimmy.

- Tôi đang nghe đây.

Mai Mai chỉ ngôi nhà nói:

- Ngôi nhà này c