
, cậu chăm sóc hai người bệnh đi, đừng mất thời gian với tôi”, Hướng Viễn đáp.
Diệp Khiên Trạch hạ giọng: “Nhưng tôi không thấy là mất thời gian mà. Hướng Viễn, tôi…”.
“Bình dịch truyền của bố cậu sắp hết rồi, nhớ gọi y tá đến nhé,
tôi về đây.”
“Tôi đã gọi y tá rồi”, Diệp Khiên Trạch nhẫn nại, “tôi chỉ…”.
Anh nói chưa hết câu đã bị Hướng Viễn cắt ngang: “Đúng rồi, ban nãy tôi quên mất, chưa đi thăm dì cậu, giúp tôi hỏi thăm dì ấy một tiếng nhé”.
Anh giữ gọng kính, cười vẻ bất lực: “Để tôi nói hết câu có được không? Hướng Viễn, tôi có chuyện muốn nói với cậu”.
Ngay từ đầu Hướng Viễn đã định không cho anh cơ hội nào, những lời anh
muốn nói cô có thể tưởng tượng được, thế nhưng dù là kiểu nào thì đều
không phải những lời cô mong muốn nghe thấy.
“Xin lỗi Khiên Trạch, tôi có chuyện bận thật, hôm khác nói sau được không? Hi, Diệp Quân!”
Cô lên tiếng chào Diệp Quân đang đi ở đầu hàng lang phía xa. Diệp Quân
vốn đang cúi đầu cắm cúi bước đi, nghe thấy cô gọi bèn chạy nhanh tới.
Diệp Khiên Trạch thở dài, có lẽ bây giờ không phải cơ hội tốt để lên
tiếng. “Hôm khác là bao giờ? Ngày mai có thời gian không?”, anh hỏi
trước khi Diệp Quân đến gần.
“Ngày mai tôi phải đến Trung Kiến
giục người ta trả một khoản nợ công trình, sáng hôm sau đến Hạ Môn đấu
thầu”. Thực ra cô muốn nói, Khiên Trạch, có một số chuyện không cần phải nói.
Thế nhưng lần này anh như đã hạ quyết tâm: “Buổi họp xem
xét hợp đồng hôm thứ sáu chắc cậu về kịp chứ? Thứ bảy cũng được. Hướng
Viễn, tôi chờ đến lúc cậu có thời gian”.
Lúc này, Diệp Quân đã
chạy đến bên họ. Hướng Viễn quay sang quan sát vầng trán ướt mồ hôi của
cậu, cười hỏi: “Chạy gì thế? Bạn em đâu? Sao chỉ còn một mình vậy?”.
Diệp Quân lắc đầu, nói với vẻ thiếu tự nhiên: “Về rồi”. Cậu ngẫm nghĩ
một lát rồi bổ sung thêm một cách rất thừa thãi: “Em không bảo cô ấy
đến. Nhà cô ấy gần đây, lúc em đến thăm bố thì gặp ở cổng bệnh viện.”
“Vậy cô bé cũng có lòng đấy chứ”.
“Hướng Viễn…”, Diệp Khiên Trạch nhắc nhở cô chuyện cô cố tình phớt lờ.
Hướng Viễn nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Thứ bảy tôi có hẹn rồi. Nói sau vậy. Khiên Trạch, thể nào cũng có thời gian mà”. Nhưng tuyệt đối không phải
lúc nhạy cảm thế này, cô thầm nói.
“Tôi phải đi thật rồi, gặp
sau nhé”, Hướng Viễn vẫy vẫy tay với hai anh em. Diệp Quân đuổi theo
hỏi: “Chị Hướng Viễn, chị đi đâu? Em cũng muốn đón xe về trường, chị đợi em với”. Cậu muốn quay lại phòng bệnh chào bố một tiếng, song lại sợ
Hướng Viễn không đợi nên vội vàng nói với Khiên Trạch: “Anh, anh nói hộ
với bố là em về trường trước, mấy hôm sau lại đến.”
Trong thang
máy chỉ có hai người, Diệp Quân bỗng kiệm lời hẳn. Một không gian không
chật chội lắm, cậu tựa người vào tay vịn đứng vào phía trong cùng.
Chuyện hôm ấy xảy ra trong nhà trọ của Hướng Viễn khiến cậu rất ảo não,
song lại cứ nghĩ mãi đến nó hết lần này đến lần khác. Cậu muốn hỏi tay
cô đã khỏi chưa nhưng không thể nào mở miệng.
Hướng Viễn chồm
người đến, gỡ xuống một sợi tóc rất dài trên vai chiếc áo pull màu trắng của cậu, đặt trong lòng bàn tay, cười nửa miệng, nhìn cậu.
Diệp Quân cũng cúi xuống nhìn: “Cái gì vậy? Sao lại có sợi tóc dài thế
này?”. Cậu căng thẳng nhìn ngó quần áo mình, than vãn: “Tìm thấy trên
người em hả? Tóc con gái đó mà, nó cứ bay bay loạn xạ trong không trung, phiền quá”. Cậu nói đến đây chợt khựng lại. Hướng Viễn có mái tóc dài
ngang vai, buộc lại thành đuôi ngựa rất gọn gàng. Nếu tóc cô dính lên áo thì cậu có nỡ oán thán không?
Cũng may Hướng Viễn không truy
hỏi đến cùng vấn đề này. Cô thả tay ra nhìn sợi tóc bay lượn đáp xuống
đất, rồi nói: “À, thứ Bảy trường em không học phải chứ?”.
“Thứ Bảy à? Không có, sao vậy ạ?”
“Chẳng phải đã hẹn nếu rảnh sẽ đi leo núi ngắm mặt trời mọc à?”
Diệp Quân thoáng chốc không phản ứng kịp, ngây ngô hỏi: “Ban nãy chị chẳng đã nói thứ Bảy có hẹn rồi đó sao?”.
Thang máy dừng ở lầu một, Hướng Viễn ra ngoài trước: “Thì chẳng phải đã hẹn em à?”.
“A! Ôi!” Diệp Quân cười lớn, nụ cười trong sáng ngây thơ như bầu trời
quang đãng nhất trong xanh nhất khi chớm thu. “Em sẽ đưa chị đến nơi đẹp nhât nhất”.
Hướng Viễn đến Hạ Môn công tác theo đúng lịch, hai
hôm sau, tức là buổi trưa thứ Sáu mới về thành phố G. Xuống máy bay,
điện thoại và tin nhắn réo không ngừng, những người tìm cô có Diệp Bỉnh
Lâm, Diệp Khiên Trạch, còn có - Tiểu Ngô trợ lý của cô. Thực ra cũng chỉ nói một chuyện giống nhau – Đằng Vân đã từ chối nhiệm vụ quản lý dự án
xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng.
Với kết quả này, Hướng
Viễn không cảm thấy ngạc nhiên lắm. Việc bổ nhiệm chính thức Đằng Vân
vẫn chưa đưa ra, chỉ Diệp Khiên Trạch ra mắt bàn với anh ta. Theo lời
tường thuật của Diệp Khiên Trạch, Đằng Vân tuy từ chối khéo léo, khẩu
khí ôn hoà nhưng thái độ rất kiên quyết. Đó chính là phán đoán về anh ta mà cô đã đưa ra, một người thông minh, mà lại không làm