Old school Easter eggs.
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210173

Bình chọn: 7.00/10/1017 lượt.

việc vì ham
muốn riêng tư. Sao anh ta lại không biết được rằng, nếu phụ trách hạng
mục này thì địa vị lẫn lợi nhuận đều có đủ nhưng tuyệt đối không dễ dàng gì. Nói rõ hơn một chút là, phải kiếm cơm ăn trong khe hở. Từ việc cất
nhắc anh ta của Diệp Bỉnh Văn và thái độ trung thành trước nay của anh
ta, tuy hai người có xích mích nhưng vẫn không đến nỗi khiến anh ta lật
mặt phản chủ.

Hướng Viễn nghĩ, cái cô thiếu chẳng phải là người như Đằng Vân ư? Chỉ tiếc là Diệp Bỉnh Văn có mắt mà không tròng thôi.

Cô ngồi vào xe công ty Giang Nguyên đỗ ngoài cổng sân bay, ghé về nhà
trước, bỏ lại hành lý rồi lấy những vật dụng cần thiết, bảo tài xế về
rồi tự bắt xe đến một quán cà phê gần Quảng Lợi, hẹn Đằng Vân ra đó gặp
mặt.

Đằng Vân ban đầu nói văn phòng mình có khách đến bàn việc
làm ăn nên không tiện ra ngoài. Hướng Viễn đáp lại, trên chuyến bay vừa
rồi cô chưa ăn gì cả, hoàn toàn có thể đợi anh ta cả buổi chiều, mà anh
ta cũng chỉ cần bỏ ra nửa giờ thôi.

Cô đã gọi một phần ăn đơn
giản, lấy một tờ báo, bỏ qua chuyện chính trị và kinh tế, chăm chú xem
tin tức giải trí. Kết quả là Đằng Vân đã không để cô phải đợi quá lâu,
một câu chuyện tình cảm còn chưa xem xong, Đằng Vân đã lên tiếng: “Xin
lỗi, bắt cô đợi lâu quá”, rồi ngồi xuống đối diện Hướng Viễn.

Hướng Viễn gấp tờ báo lại, nụ cười hiện trên gương mặt, trong lòng rất
vừa ý. Cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tìm anh ta để trò chuyện
hoặc khuyên giải một cách vô vị, cứ lòng vòng tránh né không có lợi ích
gì cho anh ta. Nếu ngay cả điểm này anh ta cũng không chịu hiểu thì cô
cũng đã phí hoài sự tín nhiệm của mình rồi.

“Phó tổng Giám đốc
Đằng, mời ngồi”, Hướng Viễn đứng dậy nghênh đón. Cô và Đằng Vân đã mấy
lần tiếp xúc vì công việc nhưng không thân thiết lắm. Tuy cô được Diệp
Bỉnh Lâm xem trọng, địa vị ở Giang Nguyên cũng không thấp, song Đằng Vân cũng là Phó tổng giám đốc công ty con của Giang Nguyên, xét ra thì chức vụ hai người cũng không kém nhau là bao, khách sáo một chút thì cũng là việc nên làm. Sau khi ngồi xuống, Hướng Viễn gọi phục vụ đến, nhờ dọn
dẹp phần ăn của mình, chọn một cốc cà phê mandehling, còn mình vẫn là
một cốc nước lọc như cũ.

Đằng Vân chỉ mới hơn ba mươi tuổi,
tướng mạo chin chắn, dáng người tầm thước, không hề nổi bật nhưng khi
anh ta lặng lẽ ngồi đó với chiếc sơ mi vải nhăn màu xanh nhạt, áo vest
cổ chữ V màu khói thuốc lại khiến người ta cảm thấy rất đặc biệt.

Hướng Viễn rất thẳng thắn, trước mặt một người như vậy không cần nhiều
lời: “Nghe nói Phó tổng giám đốc Đằng đã từ chối việc quản lý hạng mục
xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng?”.

Đằng Vân mỉm cười: “E rằng trường phòng Hướng cũng biết rõ rằng, đồi với chức vụ này, khả năng tôi có hạn, sợ khó đảm nhận”.

“Hôm nay tôi đến đây, không định lòng vòng xa gần, người ngay không nói lời ám chỉ, chỉ sợ anh không phải không thể mà là không muốn thôi.”

“Chủ tịch Diệp và trưởng phòng Hướng hiểu được thì tốt quá.”

“Một người như Diệp Bỉnh Văn, có đáng để anh bán sức cho ông ta không?”, Hướng Viễn tỏ ra khó hiểu.

Đằng Vân cũng không giấu giếm, thong thả đáp: “Diệp Bỉnh Văn là người
thế nào thì tôi không tiện bình phẩm nhưng không có anh ấy thì tôi khó
có ngày hôm nay. Biết ơn, trả ơn là điều tất yếu khi làm người. Tôi
không dám tự nhận mình là quân tử nhưng chuyện vong ân bội nghĩa thì quả thật không thể làm được”.

Hướng Viễn gật đầu: “Tôi rất khâm
phục tính cách của Phó tổng Đằng nhưng tôi nghĩ cũng giống như tất cả
mọi thứ trên thế gian này, ân nghĩa cũng có giá của nó. Phải, uống nước
phải nhớ nguồn nhưng cũng phải xem xét cần thận. Diệp Bỉnh Văn có ơn cất nhắc anh nhưng mấy năm anh làm trâu làm ngựa ở Quảng Lợi cũng đã đủ bồi thường mấy giọt nước anh uống rồi”. Những lời này cô nói cho Đằng Vân
nghe nhưng cũng lại giống như nói cho chính mình nghe. Ân, nghĩa, tình
là một sợi dây trong lúc tuyệt vọng, bạn thắt nó vào eo, rồi có một ngày nó chỉ có thể là sự bó buộc bất lực. Bạn biết rõ nút thắt của nó ở đâu
nhưng không thể cởi bỏ.

Cô thấy Đằng Vân lặng thinh thì ngừng
lại một chút mới tiếp tục: “Anh và Diệp Bỉnh Văn khác nhau, tôi nhìn
thấy rõ mấy năm nay anh không tán đồng với cách làm việc của ông ta. Anh thực sự cam chịu đứng dưới người ta cả đời, hơn nữa là dưới một người
mà chính anh cũng không chịu được? Huống hồ, bao gồm cả Quảng Lợi trong
đó, những gì anh có được thực chất do Giang Nguyên, cũng tức là Diệp
Bỉnh Lâm cho anh, Diệp Bỉnh Văn chẳng qua chỉ là người gián tiếp hưởng
lợi. Bây giờ anh phục vụ cho chủ tịch Diệp, vong ân phụ nghĩa ở chỗ
nào?”.

“Đã sớm nghe danh trưởng phòng Hướng có tài thuyết phục
nhưng cô tốn nước bọt làm thuyết khách cho Giang Nguyên là vì điều gì?
Cô chẳng qua cũng chỉ là người mỗi tháng lĩnh lương, cố sức liều mạng
như thế là vì cái gì? Nói cho cùng cũng chẳng phải là muốn báo đáp ơn
nghĩa chủ tịch Diệp giúp đỡ năm nào? Nếu tôi khuyên cô phản bội chủ tịch Diệp vào lúc này, lại cho cô vài lý do mà trong lòng tôi và