Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210270

Bình chọn: 8.5.00/10/1027 lượt.

cô đều hiểu rõ thì cô có làm được không? Nếu làm được chỉ e hạng mục này không đến
lượt tôi nhận. Trường phòng Hướng, “kỷ sở bất dục, vật thí ư nhân (
những gì mình không muốn làm thì cũng đừng bắt ép người khác làm)”. Đằng Vân là người đàn ông nhìn có vẻ phóng khoáng, song lúc cần lại rất
trọng nghĩa khí.

Hướng Viễn cười lạnh: “Phó tổng Đẳng so sánh
vậy không hợp lý chút nào. Tôi không phụ Chủ tịch Diệp là vì ông ấy chưa từng phụ tôi, ít ra ông ấy không phơi bày vết thương của tôi ra trước
mặt mọi người sau khi say khướt”.

Cô vừa nói xong câu này, sắc mặt Đằng Vân vụt thay đổi: “Cô…”

Đúng lúc phục vụ này mang cà phê lên cho anh ta, Đằng Vân tức đến nghẹn giọng nhưng người trước mặt anh ta, lại có thể nhẹ nhàng như không gọi
một cốc mandehling anh yêu thích nhất, đương nhiên cũng biết mọi nỗi đau của anh. Diệp Bỉnh Văn lần ấy say tuý luý đã lỡ lời, thực sự đó là một
chuyện đáng hận của Đằng Vân, cũng có thể nói đó là khởi đầu cho mọi mâu thuẫn của hai người. Anh cứ ngỡ những người nghe thấy chuyện đó chỉ là
những cô gái tìm vui và những người lạ mặt vậy mà cô gái Hướng Viễn này
lại biết rõ mồn một.

Hướng Viễn tóm được nét hoảng loạn và thảm
hại trong ánh mắt Đằng Vân một cách rõ ràng. Cho dù con người cứng rắn
đến mấy thì chỉ một chữ “tình” cũng luôn là cửa mệnh. Đằng Vân là người
đồng tình luyến ái, đó là bí mật lớn nhất và kinh khủng nhất cô nghe
thấy sau khi bắt đầu để tâm đến người này. Nguyên nhân là, sau khi tiếp
khách ở những nơi vui chơi về đêm, Diệp Bỉnh Văn và anh ta đã có chút
bất đồng ý kiến trong công việc nên anh ta đã đứng trước mặt mọi người,
mượn rượu chửi anh ta là “đồ gay”. Sau chuyện đó, Diệp Bỉnh Văn tuy đã
làm hoà bằng cách nói đó chỉ là đùa giỡn, song nước hất rồi khó thu lại, thiên hạ chẳng có bức tường nào chống được gió.

Hướng Viễn chồm người lên phía trước, đối mặt với vẻ luống cuống của anh ta, giọng nói
như đang thôi mien: “Anh cứ tin tôi đi. Ông ta có một lần say rượu lỡ
lời thì sẽ có lần thứ hai không giữ được mồm. Chẳng qua ông ta nắm được
bí mật của anh nên vờn nghịch anh giống như vờn một con chuột thôi”.

Đằng Vân chậm rãi dựa lưng vào ghế, sắc mặt tái xanh nhưng vẫn kiềm chế được bản thân. Một lúc sau mới lẩm bẩm: “Tôi chỉ không thể nào yêu một
phụ nữ như đa số những người đàn ông khác, đó là tội sao? Tôi có người
yêu của mình, chúng tôi tâm đầu ý hợp, cả hai đều thấy hạnh phúc khi gặp được nhau, tình cảm không thua kém bất kỳ đôi nam nữ yêu nhau nào, tại
sao lại trở thành tội lỗi kinh tởm đến thế? Diệp Bỉnh Văn dựa vào điều
này sai phái điều khiển tôi, cô cũng lấy chuyện này ra làm vũ khí thuyết phục tôi, Hướng Viễn, cô và ông ta có gì khác nhau đâu?”.

“Anh
sai rồi”, Hướng Viễn đáp, “điểm khác nhau lớn nhất giữa tôi và Diệp Bỉnh Văn là tôi không hứng thú với việc anh yêu đàn ông hay phụ nữ, đây là
chuyện riêng của anh, cái tôi cần chỉ là một cái kết. Nếu điều này vẫn
chẳng thể thuyết phục được anh, vậy thì tốt, anh có thể xem cái này”.

Cô lấy từ trong túi mình ra hai bức thư bằng giấy đỏ giống y hệt nhau,
Đằng Vân rút một bức trong đó ra xem, lập tức nhắm nghiền mắt lại.

“Mấy tấm ảnh này là tôi lén lấy từ phòng hành chính. Anh nên mừng là
mình vẫn may mắn hoặc mừng là trợ lý của Diệp Bỉnh Văn khá lười biếng.
Ông ta đưa thứ này cho cô bé tiếp tân, bảo cô ta mang đến phòng hành
chính để gửi đi. Anh có từng nghĩ rằng, anh có thể cho rằng tình yêu
chân thật là không có tội nhưng người nhà anh thì sao? Họ cũng nghĩ như
vậy ư?”

Đằng Vân hít thở thật sâu: “Cha mẹ tôi đã mất, từ nhỏ đã sống với chú thím, họ đã già, lại ở tận quê nhà Hồ Nam, vả lại mắt đã
mờ, tôi không quan tâm”.

Hướng Viễn đẩy hai bức thư về phía anh: “Vậy “anh ta” thì sao, “anh ta” cũng không quan tâm sao? Chẳng lẽ song
thân “anh ta” cũng đều mất cả ư? Anh không nghĩ đến mình thì cũng nên
nghĩ cho người khác. Nhìn cho rõ đi, hai bức thư này phân ra hai phần
với hai địa chỉ gửi khác nhau”.

Đằng Vân quay đầu nhìn ra nơi
khác, Hướng Viễn lạnh lùng quan sát cổ họng đang run rấy và mu bàn tay
nổi gân xanh, nói tiếp: “Hai người gần đây chỉ hơi xích mích mà Diệp
Bỉnh Văn đã ra tay độc như vậy. Anh không quên ân nghĩa, còn ông ta xem
anh như chó con! Cho dù anh từ chối công việc này, với tính cách của ông ta, nếu biết Chủ tịch Diệp bỏ ông ta để chọn anh thì ông ta còn dung
dưỡng cho anh được không? Anh nhẫn nhịn đủ rồi, bao nhiêu ân tình đã trả hết, nếu chịu nhục dưới tay ông ta, chi bằng mượn cơ hội này để giải
thoát, chí ít sau này anh còn có Chỉ tịch Diệp, còn có tôi”.

Vẻ
câm lặng lúc này của Đằng Vân đã không còn kiên quyết như lúc đầu nữa,
Hướng Viễn được đà, đã xé nát từng bức ảnh thành những mảnh vụn ngay
trước mặt anh rồi nói: “Đằng Vân, anh không muốn chuyện này lại xảy ra
lần nữa chứ. Tôi không dám nói sẽ giúp anh vững bước lên mây, song tôi
sẽ không bao giờ như Diệp Bỉnh Văn”.

Một lúc sau, Đằng Vân thở ra một hơi dài: “Là anh ta đã ép tôi quá đáng…”.



Tất cả truyền thuyết


XtGem Forum catalog