
người khác, nhà máy nguyên liệu đến đòi cô, tuần hoàn như vậy, lâu rồi cũng thành quen. Như Thẩm Cư An, đòi nợi, đòi nợ, đã đòi đến tận Pháp rồi.
Có điều Giang Nguyên giờ đây đang ở trong thời kỳ đặc biệt căng thẳng về tiền vốn. Sáng nay, Đằng Vân đưa bản báo cáo tài chính cho cô, việc thi công khu nghỉ mát đã đến hồi kết thúc, rất nhiều khoản bắt buộc phải tri trả nếu không sẽ bị đình lại ở giai đoạn quan trọng nhất, không thể tiến lên. Trung Kiến đợt trước vừa trả tiền công trình, vừa vào đến tài khoản đã bị tiêu mất chả còn đồng nào. Phía dưới còn có hơn ngàn nhân công mắt thao láo đợi phát lương, càng là những nhân viên cố định thu nhập cao càng kêu gào dữ dội, như thể chậm trễ một ngày thì thế giới diệt vong ngay không bằng. Hướng Viễn cũng rất bất lực. Mấy đại diện nhà máy cung ứng nguyên liệu cô đã tiễn khéo, đều là khách hàng cũ, không đến nỗi bắt ép nhau đến toạc cả da đầu nhưng cô cũng không biết lần sau liệu có xoay sở được không.
Vừa rồi nói đến khát khô họng, giờ đây khó khăn lắm mới còn lại một mình, Hướng Viễn thở phào một cái, uống một ngụm nước trong cốc, cảm thấy có gì đó là lạ liền tò mò nhìn vào trong. Trong cốc ngoài nước ấm ra, còn trôi nổi vài lá cẩu khởi*, vài quả táo tàu và hạt sen, đỏ trắng đan xen trong cốc nước trong vắt, cô cùng ưa nhìn. Cô thầm mím môi cười, người chuẩn bị cho cô thứ này, ngoài Diệp Khiên Trạch ra thì còn ai.
[*Tên khoa học Barbary Wolfberry Fruit, vị ngọt, có tính năng mát gan, lọc thận, nhuận phổi.'>
Lúc ở nhà, anh thường trách cô chỉ biết bận rộn suốt ngày, không quan tâm đến sức khoẻ của mình. Những cách thức tu bổ cho sức khoẻ quá phức tạp thì cô luôn thấy lãng phí thời giờ, song lá cấu khởi mát gan tốt nhất, táo đỏ bổ khí dưởng huyết, hạt sen bổ cho tim phổi, rồi ngâm vào nước ấm để uống là cách giữ gìn sức khoẻ đơn giản nhất mà lại vô cùng hiệu quả. Thường thì Diệp Khiên Trạch lo dì Dương hay quên, không nắm bắt được phân lượng cần pha nên mỗi ngày đích thân anh pha xong rồi đặt lên đầu giường đòi Hướng Viễn uống hết cho mình thấy mới chịu thôi. Mấy hôm nay anh đi họp ở tỉnh khác, Hướng Viễn cũng không rõ anh bỏ những thứ này vào cốc mình một cách thần không hay quỷ không biết như thế nào.
Người này ấy à, thật sự như Đường Tăng, ngày ngào cũng nói, giờ nào cũng nói, không chút nào chịu buông tha cô. Hướng Viễn nghĩ như thế, tuy không có anh bên cạnh quan sát nghiêm khắc nhưng cũng ngoan ngoãn uống hết. Cô không hiểu rốt cuộc là công hiệu của vị thuốc nào mà nước lọc trở nên ngọt ngào tện đầu lưỡi như thế. Kỳ thực nói ra thì Diệp Khiên Trạch nếu là Đường Tam Tạng thì Hướng Viễn không là Tôn Ngộ Không thì còn là gì? Mặc cô có bảy mươi hai phép biến hoá thần thông quảng đại như thế nào, làm sao thoát chạy khỏi câu thần chú tình cảm của anh?
Chính Hướng Viễn cũng không nhận ra, lúc nhớ đến Diệp Khiên Trạch, khoé môi của cô chưa bao giờ tắt nụ cười. Có lẽ anh nói cũng đúng, những thứ táo tàu hạt sen kia thật sự rất tốt, chí ít thì nơi thái dương của cô bây giờ không còn nhói buốt lên từng cơn nữa.
Hướng Viễn đang xoay xoay chiếc cốc sứ trong tay, hiếm khi thất thần như thế, bỗng nghe thấy cửa phòng mình bị đẩy ra rất mạnh. Ở Giang Nguyên này, gạt trợ lý đi và xộc thẳng vào phòng cô như thế chỉ có ba người: một là Diệp Khiên Trạch, hai là Diệp Quân, còn người thứ ba là Hướng Dao. Trợ lý của cô tuy không giám ngăn cản Diệp Khiên Trạch, song ngoại trừ hôm cầu hôn cô ra, anh chưa từng đường đột làm phiền cô thêm, kể cả khi công việc cho phép đến thăm cô, cũng rất lịch sự gõ cửa, đó là tác phong nhất quán của anh. Còn về Diệp Quân… sau khi cô kết hôn, cậu rất ít khi đến tìm cô, cả ở nhà còn hiếm khi gặp mặt, huống hồ là công ty. Thế nên, không cần ngẩng lên, Hướng Viễn cũng biết người xông vào lúc này là ai.
Hướng Dao dừng bước trước bàn của chị mình, trên người còn khoác bộ đồng phục xưởng máy, nhưng điều đó cũng không che dấu được nét xinh đẹp kiều diễm bẫm sinh của cô. Trong khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, Hướng Dao nhìn thấy nụ cười ấm áp hiếm hoi trên gương mặt của chị mình, khiến cô cảm thấy hơi sững sờ. Không biết là Hướng Viễn thường ngày đạo mạo nghiêm túc đã uống nhầm thuốc gì?
Đối với vị khách không mời mà đến này, Hướng Viễn không hề tỏ ra chút kinh ngạc nào, thậm chí cũng chẳng tức giận, cô chỉ thu lại nụ cười, trở lại với vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên thường ngày, chỉ vào chiếc salon đối diện bàn mình.
“Có chuyện gì thì ngồi rồi hãy nói”.
Phản ứng này khiến Hướng Dao hơi thất thần, cô ngồi xuống nhưng rồi lại đứng phắt dậy, đi thẳng vào vấn đề: “Hướng Viễn, rốt cục chị muốn làm gì? Tại sao lại cất nhắc Đằng Tuấn lên làm trưởng nhòm hàn điện?”.
Hướng Viễn hơi nhướng mày lên, nói: “Thế à? Cậu ta làm nhóm trưởng rồi à? Vậy thì tốt quá. Có điều việc lựa chọn nhóm trưởng thường do người ở xưởng quyết định, làm sao chị quản lý nhiều thế được?”.
Hướng Dao hừ mũi một tiếng, hoàn toàn nghi ngờ giọng điệu này của Hướng Viễn: “Thôi đi, đừng giả vờ nũa